Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 99 - Chương 89

/148


Edit: susublue

Bầu trời tờ mờ sáng, Bách Lý Dịch tuyển bốn mươi chín hộ vệ trong phủ, dẫn bọn họ đến trước cửa trận pháp ở sau hồ sen.

Thiếu chủ, ngài đưa chúng ta tới đây làm gì? Chu Hâm nghi hoặc nhìn rừng cây phía trước, khó hiểu hỏi.

Tuy võ công của ta đã khôi phục, nhưng vẫn cần một loại thuốc để bồi bổ nguyên khí và vị thuốc này đang trong rừng cây trước mặt, ta hy vọng các ngươi giúp ta tìm nó. Trong mắt Bách Lý Dịch hiện lên ánh sáng u ám quỷ dị, cười dịu dàng.

Được tìm dược liệu vì thiếu chủ là phúc của thuộc hạ, không biết thuốc thiếu chủ muốn tìm tên là gì, trông như thế nào? Chu Hâm quan tâm hỏi, trong lòng lại nghĩ nhất định phải mượn cơ hội này để lập công lớn, làm cho thiếu chủ càng trọng dụng mình.

Bách Lý Dịch cười nhẹ, nói, Hoa đoạt mệnh, đỏ như máu, khi nở rộ thì xinh đẹp hơn bất cứ cái gì.

Chu Hâm nhớ kỹ, ôm quyền với Bách Lý Dịch, kiên định nói, Thuộc hạ nhất định sẽ tìm được Hoa đoạt mệnh cho thiếu chủ.

Mặc kệ là phải trả giá thế nào? Bách Lý Dịch hứng thú nhìn hắn, hỏi.

Đúng! Chu Hâm kiên định nói.

Nếu muốn mạng của ngươi thì sao? Bách Lý Dịch cười, giọng điệu nghiền ngẫm, như thật như giả.

Chu Hâm chỉ nghĩ là hắn đang thử lòng trung thành của mình, lập tức cất giọng nói, Cho dù hy sinh tính mạng, cũng sẽ không tiếc!

Bốn mươi chín hộ vệ khác cũng vội vàng tuyên thệ, sợ thiếu chủ nghĩ mình bất trung.

Một khi đã như vậy thì đi đi. Bách Lý Dịch vừa lòng gật đầu, chỉ vào rừng cây.

Trong lòng Chu Hâm có chút bất an, nhưng thấy các thị vệ khác đã chạy vào, lập tức thi triển khinh công bay vào, ai tìm được Hoa Đoạt Mệnh thì sẽ lập công lớn, hắn không thể để cho người khác đoạt trước được.

Chu Hâm ơi Chu Hâm, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, vẫn không biết ta không bao giờ nói giỡn sao? Hai tay Bách Lý Dịch chắp sau lưng, thản nhiên nhìn rừng cây yên tĩnh phía trước, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị, âm lãnh.

Ước chừng một phút sau, giữa cánh rừng đột nhiên có màu máu nồng đậm, mùi máu tươi bay thẳng vào mũi, lan rộng ra khắp ao sen thơm ngát.

Bách Lý Dịch nhìn thấy vậy, nụ cười càng tươi hơn, nhắm mắt lại, thâm trầm hít một hơi, thoải mái than thở một tiếng, mũi chân nhẹ nhàng đạp mặt đất, thi triển khinh công bay về phía hồ sen.

Trận pháp này chính là Hoa Đoạt Mệnh, khi Hoa Đoạt Mệnh nở rộ cũng sẽ lấy mạng người, trận pháp này ở phía bên kia ra sao hắn không biết, nhưng nếu thay đổi phương hướng của trận pháp thì hắn có thể dựa theo phương pháp ra vào trận pháp từ phía bên kia để hủy diệt trận pháp, mà muốn thay đổi phương hướng này thì phải cần bốn mươi chín người có máu thuần Dương, diễn(daffn[lle3;
Tất cả mọi người đều biết có trận pháp ngăn chặn nhưng lại không biết cửa ra vào, chỉ có hắn và phụ thân biết, vì vậy lúc đưa bọn họ đến đây thì không một ai hoài nghi, ngoan ngoãn đi vào, dù sao bọn họ đều là người Bách Lý gia, hy sinh vì nghiệp lớn của Bách Lý gia cũng là một vinh hạnh, không phải sao?

Bệnh của hắn thật sự cần thuốc, mà máu thịt của bọn họ, chính là liều thuốc tốt nhất để giảm bớt tâm bệnh của hắn.

Bách Lý Liệt ngồi trong thư phòng chờ Bách Lý Dịch.

Dịch nhi, nghĩ được cách nào chưa? Bách Lý Liệt sốt ruột hỏi.

Bách Lý Dịch lạnh lùng cười nói, Phụ thân yên tâm, ta đã chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ còn chờ phụ thân mang theo người đến sáp nhập địa bàn Tô gia. Nói xong, đưa một giấy cho Bách Lý Liệt.

Bách Lý Liệt tán thưởng cười, cầm lấy tờ giấy, bỏ vào ống trúc xong thì thả chim xanh ra khỏi cửa lồng, để cho nó nuốt ống trúc vào, đi đến cửa sổ, để nó cất cánh bay đi.

Dịch nhi, ngươi nói thử xem, lúc này chúng ta có thể thành công không? Bách Lý Liệt nhìn ra phương xa, đột nhiên hỏi.

Phụ thân, chúng ta nhất định sẽ thành công, chúng ta mang theo toàn bộ người có võ công cao nhất, đến lúc đó có thêm A Triết thúc thúc tiếp ứng, dù Tô gia có cảnh giác cũng không đánh lại chúng ta. Bách Lý Dịch cười âm độc.

Đến lúc đó, bọn họ lại lấy tín vật ra, không sợ đám người Tô gia không nhận chủ.

Huống hồ, những người có võ công đứng đầu Bách Lý gia đều có dòng máu chính thống của họ Bách Lý và cả bà con xa gần, nên nếu có chết trong chiến tranh thì sau này sẽ bớt đi người uy hiếp đến địa vị của hắn, một mũi tên có hai con nhạn, sao lại không làm?

Hộ vệ của Tô gia cũng không dễ chọc. Bách Lý Liệt có chút lo lắng nói.

Đến lúc đó ta sẽ để cho A Trạch thúc mang người ta và Vũ nhi lẻn vào Tô phủ giết Tô Trạch trước, để Tô Niệm Vũ kêu la, sẽ kêu những người khác đi vào, đối phó Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật, hiện tại võ công của Tô Tiểu Vũ hoàn toàn mất hết, là cơ hội ngàn năm có một, nếu không đợi đến lúc nàng và Tô Trạch hòa thuận, võ công cũng khôi phục lại thì sẽ liên thủ đối phó chúng ta, tới lúc đó chúng ta sẽ chỉ biết chịu trận. Bách Lý Dịch thản nhiên phân tích cho Bách Lý Liệt nghe, chỉ có một mình Tư Thiên Hoán, bọn họ nhiều người như vậy sẽ không sợ hãi, nhưng nếu có thêm Tô Tiểu Vũ nữa thì hắn cũng không dám khẳng định, dù sao nàng là truyền nhân của Y Cốc, rất khó đối phó.

Bách Lý Liệt nghe vậy, gật đầu, Cứ làm như vậy đi.

Bách Lý Dịch nhếch môi cười, chậm rãi đi ra ngoài, không bao lâu sau lại nhìn thấy Bách Lý Vũ đứng ở trên đường, vẫn có bộ dáng thất hồn lạc phách như ma quỷ, điều này làm cho hắn nhịn không được nhíu mày, Vũ nhi, ngươi ở đây làm gì?

Ta đang đợi ca ca, chờ




/148