Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 106 - Lo Sợ Chuyện Bại Lộ

/135


Gần cuối bữa cơm, cũng nhờ những câu nói bông đùa của Hà Tố Phấn, tạo ra tiếng cười cho mọi người, biến hoá bầu không khí ngột ngạt ở trong phòng bao, ngay lập tức hoà hoãn trở lại.

Chu Bội Ngọc chung quy chỉ muốn thông qua những lời nói kia, ngầm nhắc nhở với Diệp Chi Sinh rằng, Lương Tưởng Huân từ trước đã không yêu anh, hiện tại cũng rất vui vẻ bên người mới, sẽ không có cơ hội nào dành cho anh.

Nhưng là vừa rồi chứng kiến Diệp Chi Sinh một thân tràn ngập lửa giận, khẩn cấp bước ra khỏi phòng bao, cô liền biết được, ngọn lửa kia, đã thật sự chạm tới giới hạn rồi, niếu cô vẫn còn không biết điều tiếp tục châm lửa, anh nhịn không được náo lớn một trận ở đây thì mọi chuyện sẽ lập tức đổ bể, cho nên biết điều tìm một đề tài khác trò chuyện.

Diệp Chi Sinh vốn không thích ăn đồ ngọt, tâm trạng lại rất không tốt, cho nên chè nếp khoai sọ của Chu Bội Ngọc múc cho anh, anh một chút cũng không động tới. Mà hơi tựa lưng vào ghế, tuỳ ý nghịch điện thoại trong tay.

Đến khi nhìn thấy Lương Tưởng Huân ăn xong chiếc bánh ngọt, đặt muỗng xuống, anh mới chậm rãi đá ghế dựa ra phía sau đứng lên, âm điệu lãnh đạm nói với mọi người: “Tôi đi gọi phục vụ thanh toán tiền cơm, lát nữa sẽ gặp lại mọi người dưới lầu..”

Diệp Chi Sinh nói xong liền đưa tay cầm lấy áo khoát bên cạnh, xoay người rời đi.

Mọi người thấy vậy cũng đứng lên, đi vào thang máy xuống tầng trệt, thẳng ra bên ngoài cổng nhà hàng.

Trong lúc đợi Đoàn Thiệu Nhậm đi lấy xe, Lương Tưởng Huân chợt nhìn thấy Triều Hà trên tay cầm một túi ni lông nhỏ, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, chạy đến chỗ người đàn ông đang ngồi trên ghế đá, âm điệu lộ rõ lo lắng.

“Tiên sinh, vẫn là để tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra một chuyến đi, cổ chân của anh sưng to như vậy chỉ bôi thuốc rượu thì không được đâu..”

Người đàn ông kia xua xua tay, nói “Không cần đâu, vào bệnh viện phiền phức lắm, thoa thuốc rượu là được rồi..”

Triều Hà không yên tâm định ra sức thuyết phục người đàn ông đó lần nữa, nhưng là, từ trong miệng chỉ vừa nói được bốn chữ: “Làm kiểm tra không…” thì người đàn ông đó liền chen vào làm cho nửa câu phía sau “không mất nhiều thời gian đâu” của cô cứ như thế bị nuốt trở vào, sau đó cất giọng trầm khàn.

“Yên tâm đi, tôi không sao thật mà.”

Biết không thể thuyết phục được nữa, Triều Hà đành phải đứng yên bên cạnh xem vị tiên sinh kia mặt mày có chút nhăn nhó, xoa bóp nơi cổ chân.

Chỗ của Lương Tưởng Huân đang đứng, cách Triều Hà không đến ba mét, cho nên sau khi nhìn thấy vậy, liền bước bước chân tới gần, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.

“Có chuyện gì vậy Triều Hà?”

Nghe có người gọi tên mình, cô trước là ngẩng đầu lên nhìn một chút, nhận ra là Lương Tưởng Huân, cô mới khẽ thở dài, chỉ tay về phía người đàn ông kia, lo lắng nói.

“Lúc nãy tôi lái xe không có chú ý kĩ, nên bất cẩn đụng phải vị tiên sinh này, khiến cho người của tiên sinh này bị trày nhiều chỗ, nơi cổ chân còn sưng rất to, nhưng tôi khuyên thế nào tiên sinh cũng không chịu để tôi đưa đi bệnh viện cả.”

Lương Tưởng Huân đưa mắt quan sát dáng vẻ của người đàn ông kia một chút, rồi nói với Triều Hà: “Để tôi thử xem sao.” Sau đó mới bước tới gần, dùng ngữ khí mềm mại lên tiếng.

“Tiên sinh à, tôi nhìn thấy trên người anh có một vài nơi da bị rách nhiễm tơ máu, chân lại bị sưng to, hay anh theo chúng tôi đi bệnh viện cho bác sĩ làm kiểm tra một chút đi, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu…”

Vốn dĩ đau nhứt ở cổ chân truyền đi, đã khiến cho gương mặt của người đàn ông đó có chút nhăn nhó, bây giờ lại nghe có thêm một người nữa nói chuyện làm kiểm tra, lông mày càng nhăn chặt hơn, trực tiếp đặt chai thuốc rượu xuống ghế đá, miệng giật giật định la cho hai cô một trận.

Kết quả vừa hít vào một cổ khí lớn, ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt tiếp xúc với gương mặt của Lương Tưởng Huân, lời định phun ra lập tức bị nuốt ngược trở vào trong bụng, chỉ có thể gọi ra tên cô: “Lương Tưởng Huân?”

Nhận ra người đàn ông trước mặt, đôi mắt vốn to tròn của Lương Tưởng Huân bởi vì kinh ngạc mà mở ra to hơn, cũng kinh ngạc không kém gọi tên anh.

“Cao Hạo? Là anh sao?”

Chu Bội Ngọc cũng đang đứng cùng một chỗ với mọi người đợi Diệp Chi Sinh, ban đầu nhìn thấy Lương Tưởng Huân đi tới chỗ hai người kia thì không quan tâm lắm, cho tới khi bên tai nghe được hai chữ “Cao Hạo.” Từ trong miệng của Lương Tưởng Huân, cả người cô lập tức chấn động một trận, theo bản năng quay đầu nhìn về phía ba người họ.

Tên Cao Hạo kia nhìn Lương Tưởng Huân mặt mày lập tức sáng rỡ, giống như nhìn thấy thần tài hiển linh vậy, nhất thời không thèm để ý đau nhứt nơi cổ chân, đứng thẳng người lên, nở ra một nụ cười.

“Đúng rồi, anh là Cao Hạo đây, thật vui khi Tưởng Huân vẫn còn nhận ra anh.”

Lương Tưởng Huân có chút không tin tưởng vào mắt mình, đôi lông mày xinh đẹp hơi giật giật, miễn cưỡng cười một cách cứng nhắc, ngập ngừng nói.

“Nhưng mà anh… Có chút…”

Cao hạo ban đầu vẫn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lương Tưởng Huân là muốn nói cái gì, thẳng đến khi nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào người mình, anh theo đó cũng cúi đầu nhìn bản thân một chút, sau mới chợt hiểu ra, anh lần nữa nở rộ nụ cười, đưa tay sờ sờ vài sợi tóc sau gáy, hỏi.

“Nhìn anh bây giờ rất giống với mấy ông chú đi bán hàng rong bên lề đường phải không…”

/135