Y Đạo Quan Đồ

Chương 2583 - Lý Tưởng Quốc

/2583


Đây là bệnh viện từ thiện thứ ba ở khu Tạng được chính thức khai trương, An Ngữ Thần và Tần Manh Manh cùng nhau cắt băng cho bệnh viện vùng Tạng, đám nhi đồng Tạng đáng yêu đang tặng khăn ha-da trắng phau cho họ.

Tần Manh Manh nhìn nụ cười trên mặt mọi người chung quanh, không khỏi nghĩ tới cha mình, cô ta trong lòng lặng lẽ nói: Cha, cha trên trời có linh thiêng có thể ngủ yên rồi, con đã dùng tất cả tiền của cha vào sự nghiệp từ thiện, con tin cha nhất định sẽ hiểu cho cách làm của con, cha cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì con.

Đồng bào Tạng lại dâng rượu lúa mì thanh khoa lên bọn họ, Tần Manh Manh bưng rượu lúa mì thanh khoa, ngửi thấy mùi rượu là lại buồn nôn, vội vàng chạy sang một bên nôn, nôn ra hai ngụm nước mới cảm thấy thư thái hơn một chút.

An Ngữ Thần không yên tâm cho cô ta cũng chạy theo, nhìn thấy bộ dạng của Tần Manh Manh, trong lòng lập tức minh bạch gì đó, trên mặt lộ ra ý cười ý vị thâm trường.

Tần Manh Manh thấy nụ cười của An Ngữ Thần, mặt lập tức đỏ ửng, cô ta xấu hổ nói: Tôi không có gì đâu, chỉ là không ngửi được mùi rượu.

An Ngữ Thần cười nói: Tôi minh bạch mà, tôi minh bạch cả mà, cô và Yên Nhiên giống nhau.

Tập đoàn tài chính Benin vừa mới lấy được hai khu đất lớn nhất và hot nhất ở Manhattan, hôm nay chính thức khởi động lễ đặt móng, Sở Yên Nhiên bởi vì có thai mà phản ứng rất nặng, cho nên lễ đặt móng tất cả do Hồ Nhân Như chủ trì thay cô ta, ngồi dưới bục nhìn Hồ Nhân Như chậm rãi phát biểu trong ánh đèn chói lòa, khóe môi Sở Yên Nhiên lộ ra nụ cười vui vẻ.

Hồ Nhân Như tới bên cạnh cô ta, cầm tay cô ta nói: Sao? Biểu hiện của tôi tạm được chứ?

Sở Yên Nhiên nói: Chẳng trách Mộng Viện và Giai Đồng đều nói cô là thiên tài thương nghiệp, ở phương diện này tôi thực sự tự thẹn không bằng.

Hồ Nhân Như cười nói: Tôi hiện tại cuối cùng cũng minh bạch cái gì gọi là phủng sát, đó là vì các cô có việc trong người, trong núi không có hổ, cho nên mới đến lượt con khỉ tôi xưng bá.

Sở Yên Nhiên cười nói: Đừng quên chúng ta là chị em, cô nếu là khỉ, chúng tôi chẳng phải đều là khỉ cả ư? Có điều xưng vương xưng bá cũng không tới lượt chúng ta, còn có Hỗn Thế Ma Vương, chúng ta chỉ có nước ngoan ngoãn nghe lời.

Hồ Nhân Như nói: anh ta cũng khỏe thật, nếu như chiều anh ta quen rồi, chỉ sợ đuôi sẽ vểnh cả lên trời.

Sở Yên Nhiên nói: Nhân Như, về sau chuyện của tập đoàn đều nhờ cô vậy.

Hồ Nhân Như nói: Tôi hiện tại thực sự thành đội viên thành rồi, lúc trước Giai Đồng gặp chuyện không may, tôi tới cứu hoả cho nhà máy dược, hiện tại cô mang thai, tôi lại phải tới Benin, không giấu gì cô, trong lòng tôi thật sự có chút không yên. Benin là tập đoàn tài chính xuyên quốc gia, khác với nhà máy dược, tôi dù sao cũng không có kinh nghiệm quản lý một tập đoàn xuyên quốc gia như vậy.

Sở Yên Nhiên cười nói: Tôi lúc trước cũng chẳng hiểu gì cả, nhưng bà ngoại giao Benin cho, cô ở thương trường nhiều năm như vậy, so với tôi năm đó khi tiếp nhận Benin thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Hồ Nhân Như nói: Thật ra Giai Đồng mới là người thích hợp nhất với công tác này.

Sở Yên Nhiên nói: Chị Giai Đồng phải tiếp tục sắm vai thân phận Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô ta hiện tại là thủ lĩnh Giao Long hội, không chỉ có như vậy, còn chưởng quản tập đoàn Nguyên Hòa, lấy đây ra tinh lực mà quản chuyện bên này.

Hồ Nhân Như nói: Không phải còn có Mộng Viện ư?

Sở Yên Nhiên nói: Cô ta và chị Thanh, Hải Tâm đang bận xử lý chuyện của Thần Miếu đảo.

Hồ Nhân Như nói: Yên Nhiên, cô cảm thấy chuyện này có phải có chút viển vông hay không?

Sở Yên Nhiên nói: Tôi lúc ban đầu cũng cảm thấy chuyện này không chắc, nhưng anh ấy nếu có nhiệt tình lớn như vậy, vậy cứ để anh ấy chơi đi, anh ấy dù sao cũng là người không chịu ngồi yên, nếu thực sự không có gì làm, chỉ sợ rất nhanh sẽ tìm thú chơi mới mẻ khác, tôi thấy chuyện này rất tốt. Căn cứ vào tình huống tôi bước đầu nắm giữ được thì đã có rất nhiều chưởng môn nhân của tập đoàn tài chính đa quốc gia hy vọng chúng ta có thể thành lập một quốc gia tự do bình đẳng, thuế thấp, nếu như chuyện này thực sự có thể hoàn thành, tin rằng sẽ hấp dẫn rất nhiều người trở thành nhóm công dân đầu tiên.

Hồ Nhân Như nói: cô không sợ anh ấy chỉ vui trong ba phút ư?

Sở Yên Nhiên cười nói: Ba phút cũng được, ba mươi năm cũng được, tóm lại anh ấy đối đãi với chúng ta thật tốt là được, muốn chơi gì chúng ta cũng sẽ chơi cùng.

Sadam ngồi ở vị trí thống đốc thời gian không dài, nhưng hiện tại đã bắt đầu tính toán tới chuyện tranh cử tổng thống.

Trợ lý của hắn dẫn một vị mỹ nữ Đông Phương cao quý đoan trang đi vào văn phòng thống đốc.

Sadam như gió xuân đứng dậy, cười nói: Thị trưởng Tần, chúng ta đã rất lâu rồi không gặp mặt.

Người tới chính là Tần Thanh, Tần Thanh mỉm cười bắt tay với Sadam: Thống đốc tiên sinh, tôi lần này đến tìm ngài là để chuyển đạt lời thăm hỏi của một vị lão bằng hữu của ngài, thuận tiện bàn một số đề tài mà ngài cảm thấy hứng thú.

Sadam nói: Lão bằng hữu ư?

Tần Thanh lấy di động của mình ra bấm một dãy số rồi đưa cho Sadam.

Sadam có chút mê hoặc nhận lấy điện thoại: Alo.

Đầu kia điện thoại truyền đến một trận cười to sang sảng quen thuộc: Thống đốc tiên sinh, không biết ngài còn nhớ tôi không?

Sadam ngây ra một thoáng, hắn lập tức từ trong thanh âm phán đoán ra đây là Trương Dương, Sadam có chút bất khả tư nghị chớp chớp mắt: Trương Dương? Ặc, anh không phải đã chết rồi ư?

Trương đại quan nhân nói: Có kiểu nguyền rủa người ta như vậy à? Lão Sa, người Trung Quốc chúng tôi thường nói một câu, làm người phải có phúc hậu, tôi sống tốt, chỉ chẳng qua là thay đổi cách sống khác thôi, nghe nói anh gần đây đang cân nhắc chuyện lên làm tổng thống?

Sadam cười nói: Binh lính Không muốn làm tướng quân khẳng định không phải là một binh tốt.

Trương đại quan nhân nói: Lão Sa à lão Sa, khó trách tôi cảm thấy đặc biệt hợp ý với anh, tôi cũng muốn làm tổng thống một quốc gia đây.

Sadam nói: Các anh bên kia hình như không gọi là tổng thống, các anh đều gọi là chủ tịch nước mà. Hắn nói xong thì cười một tiếng: Ở quốc gia các anh làm chủ tịch thì khó khăn hơn so với làm tổng thống ở nước tôi nhiều.

Trương đại quan nhân nói: Ai nói tôi muốn làm chủ tịch ở đây? Tôi đã bị tuyên bố tử vong rồi, hộ khẩu cũng bị xóa, tôi hiện tại là nhân sĩ không có quốc tịch.

Sadam biểu hiện ra vẻ rất bạn chí cốt: Cái này rất đơn giản, Trương Dương, ai ba chúng ta là lão bằng hữu chứ, tôi làm cho anh cái quốc tịch Mỹ còn không phải là việc rất nhỏ ư, chuyện này cứ để tôi lo.

Không cần, tôi không cần phần nhân tình này của anh, lão Sa à, tôi thủy chung cho rằng, trên thế giới này quan hệ vững bền nhất phải thành lập trên cơ sở hai bên cùng có lợi, này, anh giúp tôi thuyết phục liên hiệp quốc, tôi muốn thành lập một quốc gia mới, có chủ quyền riêng.

Sadam vừa nghe vậy thì hai tròng mắt thiếu chút nữa lồi cả ra, con mẹ nó đúng là người có gan lớn, tiền nhiều, thằng ôn này sao lại dám nghĩ vậy? Hắn liên tục nói: Trương Dương à, chuyện này tôi không giúp được anh rồi, Oh My God! Tôi thực sự không giúp được anh.

Trương Dương nói: Anh đừng vội từ chối, chuyện này không phải tôi nhờ anh, là tôi giúp anh, trên thế giới hiện giờ, còn có chuyện tiền không làm được ư? Tôi cảm thấy không có, anh nếu không giúp tôi việc này thì tôi cũng có thể tìm tổng thống đương nhiệm, người ta đang mưu cầu được liên nhiệm mà.

Sadam chỉ cười.

Trương Dương nói: Tôi lười nói với anh, cụ thể để Tần Thanh nói, tôi nói cho anh hay này lão Sa, tôi là nể mặt chúng ta là bạn nên giúp anh, anh tự nghĩ cho kỹ đi. Hắn nói xong thì liền dập máy.

Sadam đưa điện thoại di động trả lại cho Tần Thanh, bĩu môi, nhún nhún vai, làm tư thế lực bất tòng tâm, trong lòng thì nghĩ Trương Dương này mười phần có chín là điên rồi.

Tần Thanh mỉm cười đưa một tờ danh sách cho hắn, Sadam nhìn nhìn danh sách bên trên.

Tần Thanh nói: Nếu như anh có thể làm được chuyện mà Trương Dương nói, như vậy những người này sẽ trở thành người ủng hộ hữu lực cô anh trong cuộc tranh cử, hơn nữa kinh phí tranh cử anh cũng không tồn tại bất kỳ vấn đề gì.

Sadam ngây ra một thoáng.

Tần Thanh mỉm cười nói: Nếu như anh không tin, có thể gọi điện thoại cho từng người để xác nhận, còn nữa, Trương Dương chỉ cho anh một ngày thời gian để suy nghĩ, anh có thể cự tuyệt,anh ấy cũng có thể lựa chọn người khác.

Tay Sadam đã run run: Cô là nói, đều sẽ ủng hộ tôi?

Tần Thanh nói : Anh có một ngày thời gian để nghiệm chứng.

Rời khỏi văn phòng của Sadam, Thường Hải Tâm một mực ở bên ngoài chờ Tần Thanh đi tới: Chị Thanh, như thế nào rồi?

Tần Thanh khoác tay cô ta, cùng cô ta đi vào thang máy, mới cười nói: Lão hồ li này, cái hắn thực sự để ý là ngai vàng tổng thống, về phần trên thế giới này có thêm quốc gia nào, bớt quốc gia nào thì hắn chẳng thèm bận tâm đâu, huống chi chuyện ày không liên quan gì tới lợi ích của nước Mỹ, hắn có lý do gì mà phản đối?

Thường Hải Tâm nói: Cho dù bên nước Mỹ ủng hộ, có phải vẫn cần trưng cầu sự đồng ý của những quốc gia khác hay không?

Tần Thanh nói: Mẫn nhi đã lo xong chuyện của Nam Triều Tiên rồi, bọn họ sẽ là người đầu tiên bỏ phiếu ủng hộ.

Thường Hải Tâm nói: Nói như vậy, chẳng phải là đã là gần xong ư?

Tần Thanh nói: Chỉ cần kiên nhẫn thêm chút.

Trương đại quan nhân và Cố Giai Đồng đứng trên cầu vượt hình vòm được tu sửa lại hoàn toàn của tập đoàn Nguyên Hòa, vầng trăng nhô cao, đứng trên cầu hình vòm giống như vươn tay ra là có thể chạm đến sao trên trời.

Trương Dương mỉm cười nói: anh một lòng muốn em biến trở về thành Giai Đồng, nhưng em thủy chung vẫn cứ muốn sắm vai Nguyên Hòa Hạnh Tử này.

Cố Giai Đồng rúc vào trong lòng Trương Dương: Em không muốn làm Nguyên Hòa Hạnh Tử đâu, nhưng Lệ Phù và Bối Bối lại muốn em tiếp tục sắm vai này, em nghĩ lại cẩn thận! Ba năm, chờ qua ba năm nữa, em có thể triệt để ném hết tất cả, không còn vướng bận gì ở bên anh.

Trương Dương nói: Có thể đưa Giao Long hội tới chính đạo, để tránh bọn họ một lần nữa gây nguy hại cho lợi ích của Trung Quốc tuyệt đối là một đại sự có ý nghĩa nhất.

Cố Giai Đồng nói: Anh không phải muốn thành lập một tiểu quốc gia ư?

Trương đại quan nhân kháng nghị: Cái gì mà tiểu quốc gia? Tốt xấu gì cũng có hơn hai trăm kilomet vuông, quốc gia trên thế giới nhỏ hơn còn nhiều lắm.

Cố Giai Đồng cười nói: Anh đúng là, thực sự coi lập quốc là trò đùa ư?

Trương đại quan nhân nói: Anh bực lắm nhé, ngay cả loại người như Dương Quảng cũng có thể thống trị quốc gia, anh vì sao không thể? So sánh với hắn, anh miễn cưỡng cũng được coi là anh minh thần võ? Hơn nữa, anh bị gạch hộ tịch Trung Quốc rồi, quốc tịch khác thì anh lại chướng mắt, cho nên chỉ có thể tự mình đối phó, hắc hắc, thôi đừng nói chuyện này nữa, chán lắm.

Cố Giai Đồng nói: Bất kể anh làm gì em cũng đều ủng hộ anh, đúng rồi, anh gần đây có gặp Dưỡng Dưỡng hay không?

Trương đại quan nhân lắc đầu như đánh trống bỏi: Em đừng đoán mò, giữa anh và cô ta không có gì? Đã lâu rồi không gặp nhau.

Cố Giai Đồng thở dài: Em thấy nó đối với anh rất thắm thiết, chỉ sợ cả đời này ngoài anh ra thì không lấy ai.

Trương đại quan nhân nói: Nói chuyện khác đi, em phải tin nhân cách của anh chứ.

Cố Giai Đồng nói: Cái khác em có thể tin, chỉ có mỗi phương diện này là em không tin, anh không phải nói không có gì với Tra Vi, vậy tháng trước anh tới Châu Âu, anh nhìn như có ba ngày ba đêm ở với cô ta.

Da mặt Trương đại quan nhân nóng lên, xấu hổ cười nói: Giai Đồng à, việc này em là nghe ai nói thế?

Cố Giai Đồng nói: Muốn người không biết thì trừ phi đừng làm, Dưỡng Dưỡng cũng đang học chuyên sâu ở bên đó, anh dám nói với em là không hề gặp nó không?

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng: À, tối nay trăng đẹp quá em nhỉ.

Cố Giai Đồng biết hắn đang đánh trống lảng, ôm cánh tay hắn, mặt dựa vào vai hắn, nói khẽ: Trần Tuyết thực sự ở lại bên đó à?

Trương đại quan nhân: Nói Mỗi người đều có vị trí quen của mình, ví dụ như chị Thanh thích quản lý hành chính, cô ta đối với chuyện lập nước thì rất là ra sức, về sau cô ta chính là thủ tướng chính phủ, Hải Tâm chính là người phát ngôn của quốc vụ viện, Hiểu Tình là bộ trưởng y tế, Hải Lan là giám đốc đài truyền hình quốc gia, Hâm Nhan là bộ trưởng tuyên truyền, Lệ Phù, Tang Bối Bối thì phụ trách cục Quốc An, Đan Thần phụ trách bộ văn hóa, Nhân Như phụ trách bộ tài chính, tiểu yêu hiếu chiến, để cô ta phụ trách quốc phòng, Mẫn nhi thì phụ trách bộ ngoại giao.

Cố Giai Đồng cười nói: Vẫn chưa đâu vào đâu đã liền bắt đầu phong chức rồi, đừng quên Tra Vi.

Trương đại quan nhân mặt ửng đỏ: Ừ thì miễn cưỡng để cô ta làm bộ tổ chức, ít nhiều chắc cô ta cũng được di truyền chút bản sự của ông già.

Cố Giai Đồng nói: Yên Nhiên thì sao? Mộng Viện thì sao?

Trương đại quan nhân nói: Yên Nhiên thì cô ta không muốn làm gì đâu, không thích nhất là nghe anh chỉ huy, anh thấy cô ta đặc biệt kiên nhẫn với trẻ con, làm bộ trưởng giáo dục đi. Mộng Viện hắc hắc, cô ta sẽ làm trợ lý cá nhân của anh, đại sự quốc gia tất cả giao cho cô ta và chị Thanh.

Cố Giai Đồng nói: Anh hình như quên em và Dưỡng Dưỡng rồi.

Trương Dươn nói: iEm chính là đại sứ tại Nhật nhiệm kỳ đầu của nước ta.

Cố Giai Đồng không nhịn được bật cười: Nghe hình như cũng có chút thú vị, Dưỡng Dưỡng thì sao? Anh định cho Dưỡng Dưỡng chức quan gì?

Trương Dương nói: Cô ta có lòng nhân ái đặc biệt, chúng ta thành lập một hội chữ thập đỏ, để cô ta làm thư ký trưởng đi, nhất định sẽ đưa đủ một phân tiền tới tay người cần giúp đỡ.

Cố Giai Đồng nói: Chuyện này hình như vẫn luôn là tiểu yêu và Tần Manh Manh đang làm, em thấy Manh Manh vẫn thích hợp nhất.

Trương đại quan nhân nói: Vậy Dưỡng Dưỡng làm chủ tịch hội mỹ hiệp và ẩm thực đi, cô bé này thật ra không thích hợp làm quan.

Em thấy được, cũng phải cho em gái em một vị trí chứ.

Trương đại quan nhân nghe ra ẩn ý trong lời nói của Cố Giai Đồng, trong lòng vừa kinh hỉ vừa xấu hổ, mình có phải quá tham hay không? Thằng ôn này vẫn tính là trước sau như một, không ngờ có thể mặt dày hỏi: Vậy, Giai Đồng à, con người anh có phải là hơi tha không.

Cố Giai Đồng nói: Tham thì không sợ, chỉ sợ vô trách nhiệm, dù sao khẩu vị của anh vẫn luôn rất lớn, chuẩn bị vất vả cả đời đi.

Trương đại quan nhân cười nói: Yên tâm đi, sinh mệnh của anh không chiến đấu thì không ngừng, nhất định phải sẽ mang tới cho bọn em một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc và khoái hoạt.

Thật không biết xấu hổ.

Trương đại quan nhân nói: Anh là người từ triều Tùy tới mà, ở thời đại của bọn anh, nếu ai không có ba vợ bốn nàng hầu thì ra ngoài đường ngại chả dám chào hỏi người khác.

Cố Giai Đồng nói: Em không tin.

Không tin à? Hôm nào anh dẫn em qua đó du lịch, kiến thức một chút.

Tốt, em vừa hay có thể đi thăm Trần Tuyết, xem cô ta ở bên đó sống thế nào?

Kiều lão nhìn khối kì thạch trước mắt, không khỏi chậc chậc lấy làm lạ: Mộng Viện, tảng đá này là từ đâu mà có.

Kiều Mộng Viện cười nói: Có được ngẫu nhiên, tảng đá này nghe nói là Tùy Dương Đế cất giữ ở trong cung, vè sau lại lưu lạc trong dân gian, cuối cùng qua tay nhiều người tới một hàng rong, cháu không nhận được hàng, nhưng có một bằng hữu hiểu về cái này, mua tặng lại cho cháu, cháu đưa tới cho ông.

Kiều lão nói: Đúng là không tồi, thoạt nhìn thật sự rất giống một con rồng đang giương nanh múa vuốt.

Kiều Mộng Viện nói: Ông nội, chuyện mà cháu nói với ông, ông thấy thế nào?

Kiều lão nói: Sự kiện nào?

Kiều Mộng Viện bĩu môi nói: Chính là chuyện Thần Miếu đảo lập nước đó.

Kiều lão nói: Đúng là biết dày vò, ông trước đây tưởng cháu nói đùa, là thật à?

Kiều Mộng Viện nói: Đương nhiên là thật rồi.

Kiều lão nói: Mộng Viện à Mộng Viện, tảng đá này chính là lễ vật mua chuộc ông già này đúng không?

Kiều Mộng Viện xấu hổ nói: Ông nội, tặng ông tảng đá này thực sự không có mục đích khác.

Kiều lão cười ha ha! Nói khẽ: Mộng Viện, ông nội chỉ muốn hỏi cháu một câu, nếu như đáp án của cháu khiến ông hài lòng, ông sẽ cân nhắc giúp cháu chuyện này.

Kiều Mộng Viện gật đầu.

Kiều lão nói: Tiểu tử đó có phải vẫn còn sống hay không?

Kiều Mộng Viện ngây ra một thoáng, sau đó đáp: Có người tuy rằng đã chết, nhưng hắn vĩnh viễn sống ở trong lòng cháu .

Kiều lão cười nói: Thật ra chuyện như vậy hắn nên đi tìm thủ tướng Văn mới đúng.

Kiều Mộng Viện nói: Ông nội, bên nước Mỹ đã giải quyết được rồi.

Kiều lão nói: Bọn họ đương nhiên là giải quyết dễ dàng rồi, chỉ cần đưa tiền, cái gì cũng làm hết.

Kiều Mộng Viện lắc lư cánh tay ông ta: Ông nội, ông cho cháu một câu trả lời rõ ràng đi, có đáp ứng hay không?

Kiều lão nói: Dù sao chuyện này cũng không có xung đột tới lợi ích quốc gia, nước Mỹ đã ủng hộ hắn, cùng lắm thì lần này chúng ta không bỏ phiếu phản đối là được.

Kiều Mộng Viện nói: Cũng không cho bỏ phiếu trắng.

Kiều lão nói: Vậy thì cứ phải tán thành à? cháu có phải còn muốn mời ông tham gia đại điển khai quốc của các cháu không?

Kiều Mộng Viện cười nói: Ông nội, thật ra anh ấy làm rất nhỏ nhẹ mà.

Kiều lão nói: Nhỏ nhẹ cái rắm, nếu nhỏ nhẹ thì trên thế giới này sẽ không có ai ầm ĩ cả.

La Tuệ Ninh triệt để ngã bệnh, nhìn thần sắc có bệnh của vợ, Văn Quốc Quyền mặt xám xịt, y nắm tay vợ nói khẽ: Tuệ Ninh à, em phải mau đỡ đi, có em, chúng ta mới là gia đình.

La Tuệ Ninh lắc đầu: Cái nhà này đã sớm tan rồi, tiểu Linh đi rồi, Hạo Nam thì bị bệnh thần kinh, anh không cần phải quản em nữa, còn có nhiều đại sự như vậy đang chờ anh đi giải quyết cơ mà.

Văn Quốc Quyền nói: Tuệ Ninh, anh xin nghỉ rồi, hôm nay anh không đi đâu cả, chỉ ở với em.

La Tuệ Ninh nói: Không cần làm những cái này vì em, không đáng đâu...

Văn Quốc Quyền nắm chặt tay vợ, nói khẽ: Đối với anh mà nói thì trên thế giới này thứ trân quý nhất thủy chung là em.

Mắt La Tuệ Ninh đỏ lên.

Lúc này Kiều Mộng Viện tới thăm La Tuệ Ninh, Văn Quốc Quyền đứng dậy ra ngoài, Kiều Mộng Viện cắm hoa tươi vào bình, nhìn khuôn mặt tiều tụy của La Tuệ Ninh, trong lòng rất đau khổ, cô ta đặt phương thuốc đã kê lên đầu giường, nói khẽ: Cô La, cô nhất định phải sớm bình phục.

La Tuệ Ninh nhìn phương thuốc đó, nhìn thấy chữ viết quen thuộc bên trên, trong nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lệ nóng doanh tròng.

Kiều Mộng Viện gật đầu, cầm tay cô ta, nói khẽ: Cô La, qua ít hôm nữa, chờ cô khỏe rồi, cháu sẽ dẫn hắn tới Thần Miếu đảo chơi, được không?

La Tuệ Ninh rưng rưng gật đầu.

Người gặp việc vui thì tinh thần thoải mái, Trương đại quan nhân cùng Trần Tuyết ngồi dưới ánh trăng ẩm trà, thằng cha này chậm rãi nói, ba hoa chích choè nghiệp lớn lập quốc của mình, nói đi nói lại vẫn là hy vọng điều này có thể có thể thuyết phục Trần Tuyết về với hắn

Trần Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã tròn tròn, ôn nhu nói: Chẳng lẽ anh đến bây giờ vẫn chưa rõ, mỗi người chúng em đều không có hứng thú với cái gọi là quyền lực ư, chúng em chỉ hy vọng có thể được ở bên cạnh người mình yêu là đủ rồi.

Trương đại quan nhân nói: Anh còn đang hy vọng em sẽ làm giám đốc viện bảo tàng quốc gia.

Trần Tuyết nói: Em hiện tại rất tốt, hiện tại chỉ muốn lặng lẽ sinh đứa con của mình, anh làm cha thế đã nghĩ ra tên cho con chưa?

Trương đại quan nhân nói: Em kiên trì ở lại chỗ này, nối dõi tông đường cho anh ở triều Đại Tùy, không bằng bắt đầu từ chữ Tông đi, gọi là Trương Xương Tông nhé.

Trần Tuyết mặt mày thất sắc: Anh...

Sao? Trương Xương Tông không hay a?

Trần Tuyết nhìn bộ dạng ngu ngơ của hắn, trong lòng không khỏi thầm than, xem ra hắn thực sự không biết, chẳng lẽ trên đời này lại có việc trùng hợp như vậy, Trương Xương Tông là ai chứ? chính là nam sủng của nữ hoàng Võ Chiếu, dâm loạn hậu cung đại Đường, nếu thực sự là vậy thì phải nghĩ cách để hắn mang đứa nhỏ này đi.

Trương Dương nói: Tên này không hay à? hay là chúng ta thay đổi một chút, đúng rồi, dứt khoát gọi là Trương Dịch Chi đi?

Trần Tuyết cắn cắn môi, cuối cùng vẫn không nói phá chuyện này, bảo khẽ: Trương Dương, hay là nói xem quốc gia của anh chuẩn bị đặt tên là gì đi?

Trương đại quan nhân cười nói: Anh nghĩ xong rồi, gọi là Lý Tưởng quốc...

FULL

/2583