Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 90 - Chương 90

/91


Editor: ChieuNinh

Mọi chuyện lo liệu không được tính là quá thuận lợi, hiện tại phòng ốc ở kinh thành rất là eo hẹp. Nhận được tin cũng không chỉ có Thạch Thúy Cúc bên này, vốn ba trăm lượng có thể mua lại tòa nhà, cuối cùng lại xào đến gần năm trăm lượng. Mặc dù năm trăm lượng này thì trong tay Thạch Thúy Cúc vẫn có, nhưng mà nếu bỏ ra chính là ‘thương gân động cốt’ rồi, cũng không còn bao nhiêu tiền mặt, sợ là không đủ bạc để sửa chữa trang hoàng lại.

Cái này xem như hai người Thạch Thúy Cúc Thạch Lai Qúy ưu sầu muốn hỏng người, nếu nói không mua, vậy thì thật là không nỡ, hiện tại cũng bán được giá này, sau này làm sao còn có thể thấp hơn so với bây giờ? Nhà cửa chính là càng ngày càng cao.

Tằng Tử Phu thấy Thạch Thúy Cúc một bộ dáng sầu mi khổ kiểm, không phải là không muốn giúp, chỉ là tiền của tửu lâu ở bên này còn chưa có trả lại cho đại tỷ phu. Tuy nói người ta không cần gấp, nhưng mà một ngày còn chưa trả xong, là một ngày Tằng Tử Phu không yên lòng. Tuy rằng hiện tại buôn bán thịnh vượng, nhưng là ai có thể biết trước được, nếu một khi chiến tranh nổ ra, sau này nạn dân đều chạy đến kinh thành, sẽ là quang cảnh gì? Làm thế nào cũng cũng phải lo lắng cho mình một phen, dù sao còn có mấy đứa hài tử phải ăn cơm.

Hơn nữa, Thạch Thúy Cúc ở bên kia sợ là đủ bạc rồi, tiền thu quán lẩu Qúy kí mỗi tháng, lợi nhuận thuần cũng có một hơn một trăm lượng bạc, nghĩ vậy, Tằng Tử Phu cũng ngậm miệng lại.

Cuối cùng Thạch Thúy Cúc cắn răng một cái, mua! Thạch Lý thị thấy vậy cũng không nói gì, lấy ra một trăm lượng bạc, ở trước mặt Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc giao cho Thạch Thúy Cúc: Tử phu, Phúc tử à, đừng trách nương bất công, cuộc sống của đệ đệ con không tốt như các con, mua phòng ốc lại là chuyện lớn, ai. . . nương . . .

Tằng Tử Phu hiểu được lời này là nói cho mình nghe, nói thật ra đối với chuyện Thạch Lý thị cho Thạch Lai Qý bạc, trong nội tâm Tằng Tử Phu không có nửa phần là không thoải mái, trên mặt cười cười: Nương, nhìn ngài nói vậy làm chi, nếu không phải bây giờ còn thiếu bạc ở bên đại tỷ phu, con cũng lấy bạc ra, sao có thể để ngài ưu ái đâu.

Thạch Lý thị thấy Tằng Tử Phu nói như vậy, tâm cũng an tâm xuống, nói thẳng Tằng Tử Phu là có hiểu biết. Tằng Tử Phu cười cười, cũng không có nói gì khác. Vẻ mặt Thạch Thúy Cúc cảm tạ đối với Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu an ủi vỗ vỗ tay Thạch Thúy Cúc: Thúy Cúc, chúng ta trong những năm này, ngươi còn không rõ ràng sao? Đừng để ở trong lòng, lần này đại tẩu thật sự là không thể giúp rồi, đây là vốn riêng của ta, không nhiều lắm, chỉ có năm mươi lượng. Đại tẩu ta cũng nói rõ với ngươi, Đại tỷ, nhị tỷ của ta mua phòng ốc ta cũng lấy ra năm mươi lượng cho mỗi người, ngươi cũng không thể ngại ít. Ma Lạt Thang của huynh đệ nhà mẹ đẻ của ta, hiện tại kiếm sống cũng không kém, ta lấy phần được chia cũng coi như không tệ. Những lời cuối cùng này, Tằng Tử Phu là nói cho Thạch Lý thị nghe.

Hiển nhiên Thạch Lý thị nghe xong câu nói sau cùng, trên mặt trở nên tốt hơn, nếu không trong nội tâm sợ là cảm thấy Tằng Tử Phu cho bạc về phía nhà mẹ đẻ, dù sao năm mươi lượng một nhà, chính là một trăm lượng, cũng không phải là số ít đâu!

Vẻ mặt Thạch Thúy Cúc mừng rỡ: Đại tẩu, chờ quán lẩu Qúy kí tháng này có tiền thu, ta liền trả lại cho ngài.

Tằng Tử Phu vui đùa giống như liếc trắng Thạch Thúy Cúc: Nói như vậy, thì ta thật sự tức giận, cái gì mà có trả hay không, đây là ta đưa cho ngươi, xem như chúc mừng, tỷ muội nhà mẹ ta, ta cũng là không có ý định nhận lại, sao có thể lấy của ngươi? Chỉ cần ngươi không chê ít, thì ta vui rồi, nói gì thì chúng ta chính là bạn dâu ruột thịt, cả nhà chỉ có hai huynh đệ Phúc ca và Nhị đệ, chúng ta cũng không thể vì những vật ngoài thân này mà xa cách.

Thạch Lý thị ngồi ở một bên nghe, rất là thoải mái, tuy rằng đau lòng Tằng Tử Phu bỏ ra một trăm lượng bạc, nhưng mà bà cũng không phải không rõ lí lẽ. Đó là lợi nhuận của cửa hàng Tằng gia, là vốn riêng của bản thân Tằng Tử Phu, bên mình cũng không nên chìa tay quá dài.

Trong triều có người xử lý, không đến hai ngày thủ tục khế đất tòa nhà gì đó cũng làm xong, đã tới tay. Thạch Thúy Cúc là người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, thấy người nào cũng cười tủm tỉm.

Buổi tối thời điểm trở về phòng, Tằng Tử Phu còn nói ra với Thạch Lai Phúc: Hiện tại Thúy Cúc một chút cũng không giống như đến từ nông thôn, bất kể là nói chuyện, hay là làm việc, đều là một bộ dáng thái thái (bà chủ).

Thạch Lai Phúc ôm chầm Tằng Tử Phu: Vậy cũng so ra kém nàng, quý khí thông thiên.

Tằng Tử Phu liếc trắng Thạch Lai Phúc: Cái gì mà quý khí thông thiên, cũng là ta có thể đảm đương. Hiện tại làm việc buôn bán ngược lại miệng ngọt hơn rất nhiều, nhưng mà ta cho chàng biết, không được học cái xấu. Nếu để cho ta biết rõ chàng đang ở bên ngoài đi tới địa phương không nên đi, hát hoa ngắt cỏ, cẩn thận ta biến thành cọp mẹ.

Thạch Lai Phúc vội vàng nói không dám, thấy Tằng Tử Phu cười, biết rõ hôm nay tâm tình nương tử khá tốt, lại xáp tới gần, nói nhỏ bên tai Tằng Tử Phu: Nương tử, nàng cho ta ăn no, cho dù ta muốn cũng không còn khí lực nha. Một câu nói làm cho Tằng Tử Phu đỏ thẫm mặt mày, đưa tay dùng sức ở


/91