Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 76 - Chương 76

/91


Editor: ChieuNinh

Dùng qua cơm tối Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc làm bạn trở lại hậu trạch, khóa trái cửa, Tằng Tử Phu thấy mặt mũi Thạch Lai Phúc tràn đầy nụ cười ngây ngô, thật sự là không có cách nào sinh ra tức giận được. Nhưng nghĩ đến, vừa mới rồi vậy mà hắn lại đùa bỡn mình như vậy, trong nội tâm cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hơn nữa bản thân mình lại còn có chút ít hưởng thụ. . . Cái này. . .

Liếc trắng Thạch Lai Phúc, xoay người ôm chăn mền từ trên giường đưa cho Thạch Lai Phúc, chỉ ra cái tháp bên bình phong ở trong phòng: Tối hôm nay ngươi ngủ ở đó!

Thạch Lai Phúc a một tiếng, mặt mũi tràn đầy ủy khuất nhìn chăn mền trong lòng ngực của mình, ngẩng đầu trong mắt đầy khẩn cầu: Nương tử.

Tằng Tử Phu không nhìn thẳng vào ánh mắt khẩn cầu của Thạch Lai Phúc, dù sao lần này là không thể mềm lòng, nếu không không thì về sau sẽ bị hắn khi dễ nữa thôi. Nam nhân thật sự là không phải thứ tốt, lại còn buộc mình nói ra những lời nói khó xử kia, đã là lão phu lão thê rồi, cũng đã có ba đứa hài tử, làm sao. . .

Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phu một chút cũng không buông lỏng, biết là thật sự tức giận, cũng không dám lại dây dưa nữa. Nương tử của mình chính hắn vẫn có chút hiểu biết, chờ ngày mai hết giận rồi, mình cẩn thận dỗ dành thì tốt lắm. Vừa rồi tư vị kia thật sự là dư vị vô cùng, vừa rồi rõ ràng nàng rất hưởng thụ mà, làm sao lại trở mặt rồi? Về sau còn có thể không kiêng nể gì cả cùng nàng này kia như vậy hay không? Nếu không thể, đã hưởng qua tư vị như vậy một lần, sau này mình phải làm sao đây, nếu làm, có thể nương tử tức giận sẽ không làm cho mình ngủ trên giường hay không. . . ngủ trên tháp thật sự là không thoải mái tí nào.

Tằng Tử Phu xuyên thấu qua khe hở bình phong, nhìn vẻ mặt Thạch Lai Phúc đau khổ trải chăn mền, mím môi nói: Tới đây.

Thạch Lai Phúc vừa nghe mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng, ha ha nương tử của mình còn chưa phải nhẫn tâm, vậy buổi tối. . . Ôm lấy chân mền còn chưa có trải xong liền chạy tiến đến: Nương tử. . .

Tằng Tử Phu hừ một tiếng: Ai bảo chàng lấy chăn mền đi vào.

A. . . Thạch Lai Phúc vẻ mặt đau khổ nhìn Tằng Tử Phu: Nương tử, không phải nàng cũng rất hưởng thụ sao? Sao hiện tại lại không cam tâm tình nguyện rồi!

Tiếng Thạch Lai Phúc vừa dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tằng Tử Phu đã đỏ bừng lên rồi, rất là xấu hổ trừng mắt nhìn Thạch Lai Phúc: Ai . . . ai hưởng thụ chứ! Rốt cuộc là chàng học với ai? Có phải chàng đi cái loại địa phương đó hay không!

Thạch Lai Phúc vội vàng khoát tay: Nương tử ta thề với trời, thật sự không có đi.

Tằng Tử Phu hừ lạnh một tiếng: Tin chắc chàng cũng là không dám, những điều này là học với ai.

Thạch Lai Phúc cười cười xấu hổ, trong nội tâm bối rối rốt cuộc là nói hay không nói? Nếu nói. . . Bên kia không tốt ăn nói với Thạch Đầu ca, lúc trước chính mình luôn mãi cam đoan còn kém chút thề rồi, nếu Thạch Đầu ca biết mình bán hắn, vậy sau này nếu có chiêu số tốt gì, nhất định là không thèm nói cho mình rồi. Những kia chiêu số mặc dù mình cũng thật mệt mỏi, đến mức cũng vất vả, nhưng thật sự là trước khổ sau ngọt. Chỉ là bây giờ còn chưa được trở về phòng, nhất là biểu lộ chất vất của nương tử. . .

Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Phúc lại một bộ dạng tinh trùng lên não, trong nội tâm càng tức giận, dậm chân: Không nói hả, được, kể từ hôm nay chàng cũng đừng nghĩ lại bò lên trên giường của ta!

Thạch Lai Phúc a một tiếng: Nương tử ta nói, ta nói, nhưng mà nàng phải cam đoan giữ bí mật cho ta đó.

Tằng Tử Phu cười ha ha: Bây giờ chàng còn theo ta cò kè mặc cả, không phải mới vừa rồi rất có bản lĩnh đấy sao? Lại đối với ta như vậy, hừ, thích nói thì nói không thì thôi.

Thạch Lai Phúc vội vàng tiến đến trước mặt Tằng Tử Phu: Nương tử đừng nóng giận mà, ta nói còn không được sao? Ta nói. . . Chính là cái kia . . .

Thấy bộ dạng ấp a ấp úng của Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Phu càng tức giận, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Thạch Lai Phúc. Thạch Lai Phúc thấy vậy, ai, xin lỗi Thạch Đầu ca, dù sao núi cao hoàng đế xa, nơi này cách kinh thành cách xa vạn dặm, cho dù nương tử có biết cũng sẽ không tìm ngươi nói đi: Là Thạch Đầu ca.

Tằng Tử Phu hừ một tiếng, giơ tay lên nắm chặt lỗ tai Thạch Lai Phúc: Chàng đúng là học giỏi quá đi!

Không có, không có.

Còn không có? Chổ tốt của Thạch Đầu ca làm sao chàng không học một ít, những chuyện kia ngược lại học thật nhanh, chàng muốn chọc giận ta tức chết hay sao!

Thạch Lai Phúc vội vàng cam đoan từ nay về sau sẽ không như vậy, Tằng Tử Phu liếc xéo Thạch Lai Phúc: Nói dối, đi ra ngoài!

Thạch Lai Phúc ôm chăn mền, cẩn thận mỗi bước đi , ai. . . Đêm nay đành phải ngủ trên tháp rồi, sớm biết như vậy nên nghe theo Thạch Đầu ca từng bước một, nhưng loại sự tình này làm sao nhịn được nữa chứ. . .

Tằng Tử Phu nằm ở trên giường, đắp kín mền nhắm mắt lại liền nhớ lại cái dạng vừa rồi kia. . . Mắc cỡ chết người, ở trên giường lại còn có chút hương vị, Tằng Tử Phu trở mình qua lại, miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tằng Tử Phu vừa mới rửa mặt xong, không để ý Thạch Lai Phúc ở một bên quyến rũ. Lúc này, Thạch Thúy Cúc gõ cửa: Đại tẩu, tẩu dậy chưa?

Tằng Tử Phu trừng mắt nhìn Thạch Lai Phúc: Còn không mở cửa đi? Cứ ở trước mặt ta làm cái gì!

Thạch Lai Phúc cười theo: Mở cửa! Mở cửa, đi mở cửa.

Thạch Thúy Cúc thấy Thạch Lai Phúc mở cửa liến chào hỏi: Đại ca.

Thạch Lai Phúc ừ một tiếng nói: Vào nhà đi, đạ tẩu của ngươi vừa dậy. Tằng Tử Phu trừng mắt nhìn thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc vội vàng cười nói: Các ngươi trò chuyện, ta đi ra ngoài trước, đi ra ngoài trước.

Thạch Thúy Cúc thấy vậy có chút không hiểu hỏi: Đại tẩu cái này?

Tằng Tử Phu cười lắc đầu: Không có việc gì, chính là tán gẫu vài câu, ngươi nhanh ngồi xuống, mang thai bụng to như vậy còn chạy khắp nơi, nếu ngươi có việc cần tìm ta, để cho Lai Qúy tới nói một tiếng, ta đi qua là được.

Thạch Thúy Cúc cười cười: Làm sao lại yếu ớt như vậy, mấy ngày nay đứa nhỏ này rất là ngoan, cũng không làm ầm ĩ ta.

Tằng Tử Phu cười cười: Được vậy thì tốt, mấy ngày này phải chú ý nhiều một chút, tính tính thời gian cũng nhanh.

Thạch Thúy Cúc cười ân một tiếng nói: Đại tẩu, chuyện nha hoàn. . .

Tằng Tử Phu nâng mày: Ý của ngươi là?

Ta nào đâu có ý gì, cũng không biết ngày hôm qua lời ta nói ngài cảm thấy thế nào.

Tằng Tử Phu ừ một tiếng: Thúy Cúc, ngươi nói có lý, nhưng mà ta suy nghĩ, không tìm nha hoàn tiến vào cũng không thuận tiện, nếu không mời vài bà tử đi, tuổi không cần quá lớn khoảng ba bốn mươi tuổi là được, thân thể không có tật xấu gì, lại biết chăm sóc người, dù sao nương ở bên kia cũng cần chăm sóc, hài


/91