Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 69 - Chương 69

/91


Bên này Thạch Lý thị đang lo lắng, kết quả là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc bị nha hoàn Tiểu Cúc bên cạnh Thạch Hoa Lan kêu đi ra ngoài. Mới vừa đi tới trước phòng chợt nghe được tiếng tranh cãi của Thạch Lý thị với người khác. Tằng Tử Phu cau mày nhìn Tiểu Cúc, Tiểu Cúc có chút bối rối thần sắc chợt lóe lóe, nhưng mà trào phúng trong mắt nàng ta vẫn bị Tằng Tử Phu bắt được.

Hôm nay Thạch Đầu mang theo Thạch Hoa Lan và hai đứa trẻ đi dạo phố đặt mua đồ dùng thành thân. Vốn Tằng Tử Phu cũng muốn đi theo, bởi vì các loại nguyên nhân lo lắng. . . nguyên nhân kia chính là Thạch Lai Phúc lão huynh chúng ta, có một số việc làm ‘dốc sức’ quá mức làm cho buổi sáng Tằng Tử Phu thật sự là không dậy nổi thân thể, nên không đi cùng.

Không nghĩ tới mà lại gặp phải trò đùa giỡn này, nhìn mười cái rương gỗ đỏ thẫm ‘làm mai’ trong đại sảnh! Tằng Tử Phu nhíu mày, cùng Thạch Lai Phúc kéo Thạch Lý thị ra khỏi một lão bà tử khác. Một phen miệng lưỡi, Tằng Tử Phu xem như rõ ràng, lão bà tử là một trong những bà mối nổi danh kinh thành, Mị nương!

Tằng Tử Phu cao thấp đánh giá, một thân đỏ thẫm, trên bụng lại có mười cá tám cái ‘vòng bơi lội’ đi? Trên mặt mũi này chính là thoa ‘mười cân bột mì’ đi? Còn có môi đỏ thẫm như hí kịch. . . Mẹ ôi, giữa ban ngày ban mặt lại dọa người như vậy à? Kinh thành không hổ là kinh thành, ngay cả bà mối cũng ‘thời thượng’ như vậy.

Tằng Tử Phu nhìn ‘cái miệng anh đào nhỏ nhắn’ của Mị nương khi đóng khi mở, mắt sắc phát hiện, mỗi một lần dùng sức nói chuyện, sẽ thấy thật sự có ‘bột phấn’ ý tứ từ trên mặt Mị nương nhẹ nhàng rơi xuống. Tằng Tử Phu bật cười, thú vị nghĩ ác, đưa ‘Mị nương’ này đến khu nạn hạn hán, phỏng chừng có thể làm cho người một thôn làng ăn cơm no nhỉ?

Bà mối Mị nương nghe được Tằng Tử Phu nhỏ giọng cười, nhíu mày, vừa định phát tác, nhưng vừa thấy cách ăn mặc trên người Tằng Tử Phu, quần áo tơ lụa màu tím rạng rỡ, vạt áo, ống tay áo còn có cổ áo đều là hoa văn chưa từng thấy qua tự thêu lên. Thêu pháp ngược lại rất mới lạ, trên đầu đang cắm ba cái trâm vàng! Hơn nữa ‘quý khí’ trên người nàng, bà làm bà mối hơn nửa đời người rồi, ở kinh thành coi như được hoan nghênh, người thế nào mà bà chưa thấy qua? Nhưng ngược lại người này không giống như là từ nông thôn đến? Không có bối cảnh gì?

Không phải đã hỏi thăm tốt rồi sao, bây giờ chỉ còn lại người đàn bà dâm đãng từ nông thôn đến, bà già quê mùa có ở đây không? Mị nương cầm lấy khăn tay. . . Tằng Tử Phu vừa nhìn ~ mẹ ơi, màu hồng đào có phải hay không! Lau miệng, cười nói với Tằng Tử Phu: Ơ, vị phu nhân này là?

Tằng Tử Phu cười cười: Ta là ai, không quan trọng, ta chỉ hiếu kỳ ngài tới làm gì?

Mị nương bĩu môi một cái: Ta chính là bà mối nổi danh kinh thành, Mị nương, ta tới nơi này có thể làm cái gì? Đương nhiên là tới làm mai.

Tằng Tử Phu cao thấp đánh giá Mị nương, cười nói: Làm mai? Làm mai cho ai?

Đương nhiên là Thạch phủ lão gia Thạch Thiên Cấp, Thạch lão gia rồi!

Từ lúc Thạch Đầu phát tài, liền tự đặt lại tên cho mình là Thạch Thiên Cấp, ngụ ý bản thân mình có tất cả như hôm nay đều là ông trời ban cho mình, làm người không thể quên nguồn gốc. Ngoại trừ một nhà Thạch Lý thị còn có thể gọi hắn là Thạch Đầu ra, những người khác chỉ biết là Thạch Đầu tên là Thạch Thiên Cấp.

Tằng Tử Phu cười lạnh nói: Vậy ngài đi nhầm cửa rồi, Thạch lão gia đã định mồng năm tháng sau thành thân với tỷ tỷ ta. Nếu như cô nương nhà ai muốn làm thiếp, vậy phải chờ tỷ tỷ ta và Thạch lão gia trở về, lúc đó lại thương nghị.

Tằng Tử Phu vừa dứt lời, Mị nương liền kêu la lên, thì ra là muội muội của người đàn bà dâm đãng, vừa rồi ánh mắt bà thật sự là vụng về rồi, lại nhìn một con chim sẻ trở thành Phượng Hoàng.

Có người nói chuyện như ngươi sao? Làm thiếp? Hừ. . . Ngươi là phụ nhân ở nông thôn không hiểu biết, cũng không hỏi thăm một chút cô nương nhà của chúng ta là ai? Đây chính là thiên kim tiểu thư Phùng lão gia chúng ta, có thể để người đàn bà dâm đãng, có con riêng có thể so sánh cùng sao? Lão gia chúng ta và tiểu thư đều là người thiện tâm, hôm nay đặc biệt buông lời nói ở nơi này, có thể nạp Thạch Hoa Lan làm thiếp, nhưng mà con riêng thì không thể vào phủ.

Thạch Lý thị nghe Mị nương này trái một câu ‘người đàn bà dâm đãng’ phải một câu ‘con riêng’ thì giãy giụa khỏi Tằng Tử Phu định tiến lên đánh nhau cùng Mị nương. Tằng Tử Phu cho Thạch Lai Phúc một ánh mắt, Thạch Lai Phúc vội vàng lo lắng ngăn lại, Tằng Tử Phu tiến lên một bước: Có phải thiên kim tiểu thư Phùng phủ là không ai muốn, hay là lớn lên thiếu cánh tay thiếu chân? Chạy tới ầm ĩ phải gả cho tỷ phu của ta? Người nào không biết tỷ phu của ta vì tỷ tỷ của ta cho tới bây giờ đừng nói lấy vợ, chính là kỹ viện cũng chưa từng có đi dạo qua, ngươi cái bà tử này tới nhà của ta thái độ làm càn cái gì? Tiểu thư Phùng gia các ngươi không gả ra được, bên ngoài trên đường còn rất nhiều, rất nhiều ăn xin, tùy tiện kéo một tên tắm rửa sạch sẽ rồi thành hôn chẳng phải được sao?

Mị nương vừa nghe lời này, cho gia đinh khuân đồ tới cùng nhau một cái ánh mắt. Đại hán cách Tằng Tử Phu gần nhất, xoắn tay áo lên nói: Đồ đê tiện đến từ đâu, tìm đánh có phải không. . . . Gia . . . Tiếng nói còn chưa xong, Thạch Lai Phúc quơ lấy bình hoa

/91