Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 67 - Chương 67

/91


Editor: ChieuNinh

Không được! Không được! A. . . . . . Thạch Lai Phúc lập tức bừng tỉnh, ôm Tằng Tử Phu: Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi!

Tằng Tử Phu thở phì phò, vịn Thạch Lai Phúc: Hài tử. . . Hài tử. . .

Thạch Lai Phúc ôm chặt Tằng Tử Phu: Không có việc gì, hài tử không có việc gì, hiện tại cũng ngủ, nàng có đói bụng không? Ta đi kêu điếm tiểu nhị hâm nóng chút đồ ăn cho nàng.

Tằng Tử Phu lập tức giữ chặt tay Thạch Lai Phúc: Đừng, cùng ta. . . ta sợ hãi. . . Ta giết người. . . ta nhìn thấy hắn. . . máu khắp người hắn lâm lâm đi về phía ta muốn chém. . . Phúc ca. . . Ta. . .

Thạch Lai Phúc đau lòng ôm chặt Tằng Tử Phu, vuốt lưng của nàng: Không sao rồi, có ta ở đây, ta đang ở đây, ta ở cùng với nàng. Tằng Tử Phu gật gật đầu, hít mũi một cái, ngửi được hương vị quen thuộc trên người Thạch Lai Phúc, cuối cùng an tâm một chút. Cũng không lâu lắm lại buồn ngủ.

Thạch Lai Phúc xoa xoa vệt nước mắt ở trên gương mặt Tằng Tử Phu, nắm chặt nắm tay, nhẹ nhàng hôn xuống cái trán Tằng Tử Phu, xoay người vừa muốn đi ra ngoài, phát hiện Tằng Tử Phu gắt gao nắm chặt lấy tay của mình, thở dài, xoay người lên giường ôm Tằng Tử Phu. Nàng rất là sợ hãi đi, đổi thành lại một người đàn ông cũng phải sợ, huống chi nàng. . . Làm sao ta lại vô dụng như thế?

Sáng sớm ngày hôm sau, Tằng Tử Phu ung dung tỉnh lại, nghiêng người nhìn Thạch Lai Phúc đang ôm lấy mình, nghĩ đến lúc ban ngày của hôm qua, trong xe ngựa. . . Tràng cảnh kia, run rẩy một thoáng. Thạch Lai Phúc lập tức mở mắt ra: Nương tử, tỉnh rồi?

Tằng Tử Phu ừ một tiếng. Thạch Lai Phúc hôn lên cái trán Tằng Tử Phu một cái: Ta đi lấy chút gì cho nàng ăn, nàng nằm lại đi.

Tằng Tử Phu cau mày, lắc đầu: Đừng. . . Đừng để ta một mình. Lúc này Tằng Tử Phu làm cho Thạch Lai Phúc đau lòng đến tận trong trái tim, cũng tự trách tới cực điểm. Lúc ấy vừa ra chuyện, hắn nên xuống xe ngựa đi qua bảo vệ nương tử, hắn thật là đáng chết!

Lúc này, Tiểu Bùn lôi kéo Cỏ Nhỏ, Tiểu Diệp Tử chạy vào, nhìn thấy trên mặt Tằng Tử Phu vẫn rất là yếu ớt, ba bánh bao nhỏ cùng nhau nhào tới: Nương, Tiểu Bùn vù vù cho nương, nương không sợ há.

Cỏ Nhỏ cũng bò lên giường rúc vào một bên khác của Tằng Tử Phu: Nương, từ nay về sau Cỏ Nhỏ bảo vệ nương. Tiểu Diệp Tử cũng kiên định gật đầu ân một tiếng.

Tằng Tử Phu nhìn ba bánh bao nhỏ trước mắt, lòng thông suốt cười, sờ lên tóc ba bánh bao nhỏ: Được, nương không có việc gì, các con ăn chưa?

Ba bánh bao nhỏ gật gật đầu, Tiểu Bùn móc từ trong lòng ngực ra một cái bánh bao còn nóng nói: Nương, ăn.

Tằng Tử Phu có chút cảm động tiếp nhận bánh bao, một bên rơi nước mắt, một bên cắn bánh bao. Thạch Lai Phúc thấy vậy khóe miệng cũng giương lên, nói với mấy đứa Tiểu Bùn : Các con ở cùng nương, Tử Phu, ta đi lấy chút ít thức ăn cho nàng.

Tằng Tử Phu cũng cảm thấy đói bụng, vốn cả ngày hôm qua cũng không được nghiêm chỉnh ăn cái gì, lại xảy ra việc đó, đến bây giờ, xác thực là đói đến trước ngực dán phía sau lưng rồi. Lúc nãy Thạch Lai Phúc nói muốn lấy thức ăn cho nàng, nàng cũng đã rất đói rồi, nhưng mà thật sự là sợ hãi một mình ngây ngô, luôn không tự chủ được sẽ nghĩ đến tràng diện ngày hôm qua. Hiện tại có ba hài tử ở cùng, ngược lại đã khá hơn nhiều, liền gật gật đầu, vẫn không quên nói một câu: Phúc ca, sớm một chút trở về. . . Ta . . . hai chữ sợ hãi cũng không nói được ra lời. Nhưng mà Thạch Lai Phúc nghe được, trong nội tâm hiểu được, hướng về phía Tằng Tử Phu gật gật đầu: Yên tâm.

Lộ trình kế tiếp, giống như lời Lý Quang Xuân đã nói, coi như thuận lợi, ngoại trừ có hai lần dừng chân nghỉ qua đêm ở dã ngoại. Đến kinh thành, cảm xúc của Tằng Tử Phu cũng khá hơn rất nhiều. Vén rèm lên nhìn thành lâu to lớn, Tằng Tử Phu nhíu mày, hiện thực và trong kịch truyền hình miêu tả thành Bắc Kinh vẫn còn có chút khác biệt, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.

Kinh thành phồn hoa, hai bên đường đều là quán nhỏ buôn bán. Thời gian không lâu lắm, Tằng Tử Phu cảm giác xe ngựa ngừng lại, lúc được Thạch Lai Phúc đỡ xuống xe ngựa, đã thấy Thạch Hoa Lan, Thạch Đầu chờ ngay tại ngoài cửa lớn Thạch phủ. Nhìn thấy Tằng Tử Phu và Thạch Lý thị, nhiệt tình nghênh đón đi vào Thạch phủ. Tằng Tử Phu xem như mở rộng tầm mắt rồi, trong lòng suy nghĩ, đây mới thực sự là ‘cửa đại trạch’ rồi.

Thạch Đầu đại khái giới thiệu tình huống hiện tại, sau khi mình tới kinh thành, được Lý Sở Hà hỗ




/91