Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 63 - Chương 63

/91


Buổi chiều ngày hôm sau, Tằng Tử Cường liền đánh xe lừa đến Thạch gia, Tằng Tử Phu thấy vậy cũng hiểu được Tằng Tử Cường đã biết chuyện ngày hôm qua. Tằng Tử Cường thở dài: Tỷ, đệ. . . Tằng Tử Phu khoát tay: Được rồi, tỷ biết rõ đệ sợ mang phiền toái đến cho tỷ, ngày hôm qua xác thực tỷ là có chút quá đáng, là tỷ không phải.

Tằng Tử Cường liền vội lắc đầu: Tỷ, việc này làm sao có thể trách tỷ được, Tằng Tiểu Thúy thật quá mức! Hôm nay đệ đến một là xin lỗi với tỷ, không nên gạt tỷ, hai là cha mời thôn trưởng, cuối cùng trong thôn quyết định đưa Tằng Tiểu Thúy đến trên núi. Về phần Lý Nhị Két trực tiếp bị mọi người đuổi ra ngoài, cha để cho đệ nói với tỷ một tiếng.

Tằng Tử Phu nhíu mày: Đưa đến trên núi?

Tằng Tử Cường gật đầu: Như vậy đối với nàng thì tốt hơn, dù sao so với tự làm hỏng chính mình, thanh đăng cổ phật. (vào am tu hành)

Tằng Tử Phu ừ một tiếng hỏi: Cha mẹ bên kia có khỏe không?

Tằng Tử Cường lắc đầu: Sao có thể khỏe được? Dù sao cũng chính là con gái ruột của mình, đừng nói cha mẹ, ngay cả đệ cũng vậy. Tuy từ nhỏ đệ không thích Tằng Tiểu Thúy tỷ tỷ này, nhưng hiện tại nàng biến thành cái dạng này, đệ cũng là buồn phiền tức giận. Hiện tại đệ còn có một chút may mắn, cũng may chúng ta là người Tằng hạ thôn, nếu đổi thành cô nương Tằng thượng thôn làm ra những chuyện này, đây chính là phải hoả thiêu hoặc là dìm lồng heo, làm con lừa gỗ tử, cũng may nàng chỉ bị cắt tóc.

Tằng Tử Phu ừ một tiếng rồi im lặng, Tằng Tử Cường thấy vậy cũng hiểu được trong nội tâm Tằng Tử Phu có chút không thoải mái. Nói mấy câu lại rõ ràng thấy tâm tư Tằng Tử Phu không ở đây, đành nói trong tiệm bận rộn nên đi trước. Buổi tối Thạch Lai Phúc về đến nhà nhìn Tằng Tử Phu như vậy thì nhíu mày, ban ngày ở trong tiệm Tằng Tử Cường cũng đã nói nguyên do.

Tiểu Bùn chạy chậm tới, nhỏ giọng nói với Thạch Lai Phúc: Cha, hôm nay từ lúc tiểu cữu cữu đi, nương liền như vậy. Tiểu Bùn thật biết điều không có đi nháo nương, cùng tỷ tỷ muội muội ở ngay tại bên cạnh trông chừng nương. Cỏ Nhỏ ở một bên cũng dùng sức gật đầu, Tiểu Diệp Tử cũng gật đầu theo. Thạch Lai Phúc thấy vậy rất là vui mừng, sờ lên đầu ba bánh bao nhỏ: Hôm nay nương không thoải mái, các con phải ngoan ngoãn vâng lời, đi gột rửa rồi đi ngủ sớm một chút.

Tuy trong lòng Cỏ Nhỏ có chút không vui, hôm nay đúng lúc đến phiên mình được ngủ chung với nương. Nhưng thấy thái độ của cha như vậy nên cũng biết rõ vểnh môi gật gật đầu, lôi kéo Tiểu Bùn và Tiểu Diệp Tử đi ra ngoài.

Thạch Lai Phúc tiến lên ôm Tằng Tử Phu: Nương tử, đây không phải lỗi của nàng.

Tằng Tử Phu lắc đầu: Sao có thể nói không phải lỗi của ta? Nếu không tại ta, nếu không phải ta nói ra những lời nói đó cũng sẽ không khiến cho nàng bị cắt tóc, thanh đăng cổ phật cả đời. Đó là cả đời! Nàng mới. . . Phúc ca ta, làm sao ta lại biến thành bộ dáng này? Vì sao ta biến thành cái dạng này!

Ta lại không hối hận! Ta đã hỏi qua chính mình, ta biết cho dù biết rõ sẽ là kết quả này, chỉ là, cho dù cho ta một cơ hội ta vẫn sẽ nói như vậy. Ta không thể để cho trên lưng chàng mang tội danh xúc phạm chị vợ, như vậy chàng sẽ ủy khuất, sẽ không ngẩng đầu lên được. Phúc ca, ta. . . làm sao ta có thể trở nên ích kỷ như vậy? Vì không để cho mình bị thương tổn phải đi thương tổn người khác!

Ta biết rất rõ ràng, thời đại này là thời đại nữ nhân không có tôn nghiêm, ta nói ra những lời này thì ý nghĩa nhân sinh của nàng từ đó bị hủy diệt rồi, đúng là bị hủy diệt rồi! Hôm nay Tử Cường tới không có trách ta, nó nói cha nương cũng không trách ta, nhưng mà ta nhìn ra, Tử Cường không hề bỏ, cha mẹ lại càng không muốn!

Tử Cường nói là cha mời thôn trưởng, Tử

/91