Xuyên Nhanh: Nữ Đế Tới, Chỉ Thích Trêu Chọc

Chương 6: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (6)

/456


Chương 6: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (6)
Con ngươi xinh đẹp như lưu ly của Hứa Khải mơ hồ trào dâng một luồng khí u ám ngay khi Phong Hoa vừa dứt lời…
Đôi môi đỏ bừng như máu hơi cong lên, cười yếu ớt, câu chữ phun ra cũng nhuốm màu giết chóc: “Không phải, em cảm thấy chị nên thử một lần nữa thì tốt hơn, biết đâu…có thể biến trở lại như lúc trước thì sao?”.
Cái vẻ…
Nhu nhược, nhát gan, thiện lương đến vô dụng.
Hứa Khả nói xong, Phong Hoa biến sắc.
Giờ phút này, cái tay còn lại của Hứa Khải đang đặt lên cổ tay nhỏ nhắn quấn băng vải của nàng.
Cậu ta từng từng ép chặt, vừa mỉm cười với Phong Hoa, nhẹ nhàng nói: “Máu của chị, có phải…vô cùng trân quý hơn những người khác không?”.
Giọng Hứa Khải nghi hoặc.
Tựa như đang hỏi Phong Hoa, lại tựa như đang hỏi mình.
Mặc dù lộ vẻ nghi hoặc, thiếu niên trước mặt vẫn có mặt mình tinh xảo, xinh đẹp đến mức chỉ nhìn từ bề ngoài của cậu ta thôi thì người ta tuyệt đối sẽ không nhìn ra, nhân tố ác ma ẩn sâu trong xương cậu ta.
Một khi khơi gọi ra, cậu ta sẽ kéo người ta vào trong bóng tối, mỉm cười thưởng thức nổi đau của họ, cuối cùng lại…từ từ nuốt chửng họ.
Vết thương đã khép lại lại nứt ra, động mạch chủ trên cổ tay đã trải qua một lần tổn thương, máu tươi mới mẻ ấm áp vui sướng chảy ra, nhanh chóng thấm đỏ miếng vải xô màu trắng.
Nữ hoàng bệ hạ thề, đây tuyệt đối không phải là trải nghiệm vui vẻ gì.
Ít nhất, ở trong trí nhớ của nàng, đã rất lâu, rất lâu, rất lâu rồi không để “long thể” mình chịu tội như vậy, lần trước là…
Ánh mắt Phong Hoa chợt hoảng hốt.
Những ngày thơ ấu bị bóng tối vô vọng bao trùm, lúc chưa nắm được quyền hành, thâm cung bí sử, ngươi lừa ta gạt, lòng người đấu đá nhau…
Hồi ức khiến ánh mắt của Phong Hoa lạnh đi ngay tức khắc, sự ngẩn ngơ ngắn ngủi đã rút đi, đôi con ngươi màu hổ phách lạnh lùng, nhìn kỹ thì ở sâu trong đáy mắt là một vùng hoang vắng không có một ngọn cỏ.
Nàng nở nụ cười nguội lạnh: “Đương nhiên là trân quý hơn người bình thường một chút”.
Máu của con trời, là thứ mà dân đen có thể so sánh sao?
Sự kiêu ngạo của Phong Hoa nằm ở trong xương.
Mặc dù lúc này đang ở thế yếu, mặc dù biết rõ những lời này chắc chắc sẽ chọc giận thiếu niên xinh đẹp trước mắt, nhưng chỉ cần không chết…
Nàng tuyệt đối sẽ không rụt rè chịu thua.
Nụ cười trên mặt Hứa Khải cứng lại, dần dần biến mất, cuối cùng hóa thành khuôn mặt vô cảm: “Vậy…cho em xem dòng máu trân quý hơn người bình thường của chị, chảy ra khỏi cơ thể, lúc nở rộ đẹp bao nhiêu đi!!”.
Tầm mắt Phong Hoa tối sầm lại, một giây trước khi ngất đi, nàng thầm nghĩ: Nhóc con, mi nhớ đó cho Trẫm.
!!!
Cho đến khi dòng máu đỏ thấm vào trong đáy mắt, Hứa Khả mới hờ hững thu tay về, cậu ta thấy trên những đầu ngón tay trắng muốt như ngọc của mình dính một chút máu, đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện lên sự hứng thú.
Cậu ta rút một tờ khăn giấy ra, lau chùi sạch sẽ những ngón tay, tùy tiện ném giấy bẩn vào trong thùng rác.
Hứa Khải nhấn chuông cấp cứu trên giường bệnh.
Bệnh viện tư nhân này do tài phiệt Hứa thị đầu tư một nửa kinh phí hoạt động, cho nên bây giờ đã bày sẵn trận địa đón quân địch, sẵn sàng cho những chấn thương và bệnh tật của ngọc nữ nhà họ Hứa.
Bác sĩ y tá nhanh chóng chạy tới phòng bệnh xa hoa này.
“Nhanh! Đưa tới phòng cấp cứu! Vết thương của cô Hứa lại nứt ra rồi!”.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao vết thương của cô Hứa lại nứt ra?”.
Trong sự hỗn loạn, thiếu niên xinh đẹp kia trưng vẻ mặt thuần lương vô tội: “Là chị tự nói, chị không muốn sống nữa”.

/456