Xuyên Nhanh: Nữ Đế Tới, Chỉ Thích Trêu Chọc

Chương 5: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (5).

/456


Chương 5: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (5).
Thiếu niên nói nhẹ mà nhanh.
Hai chữ cuối cùng, tựa như sự vui mừng xuất phát từ nội tâm vậy.
Đáng tiếc…
Đừng tưởng rằng trẫm không nhận thấy được sát khí trong nháy mắt của mi nhé!
Phong Hoa hơi nheo mắt lại, đôi môi tái nhợt mím lại thành một đường cong lạnh thấu xương, dùng cái giọng tôn quý khắc sâu trong xương, há mồm nói: “Vừa rồi cậu…”.
“Chỉ muốn xem tay của chị như thế nào thôi”.
Thiếu niên cười xong mắt, dáng vẻ thích ý linh hoạt kia, như thể…
Cái người sắp bị bẻ gãy cổ tay không phải là cậu ta vậy đó.
Mặt mũi Phong Hoa bất động, lực tay vẫn không giảm chút nào.
Hiển nhiên, lý do này không thể thành công thuyết phục nữ hoàng bệ hạ của chúng ta.
Vì vậy…
Muốn nàng buông tay ra á?
Không thể nào.
Phong Hoa: Mưu kế dùng sắc đẹp để hối lộ trẫm à, mơ tưởng hão huyền!
Nhớ năm đó, bao nhiêu quyền thần gian nịnh dùng mỹ nam kế, có ý định khiến trẫm u mê nam sắc, từ đó về sau quân vương bất tảo triều, dùng cái này để nắm chắc triều cương, khống chế triều đình và dân chúng, mục đích là soán vị, mắt trẫm đều nhìn thẳng không lay động đấy!
Cổ tay tinh tế dường như sắp nứt ra, gãy mất, mặt mày thiếu niên vẫn xinh đẹp như vậy.
Không hề vì đau đớn mà vặn vẹo.
Cái môi đỏ bừng hơi cong lên một độ cong chói mắt dưới ánh mặt trời xán lạn, chậm rãi nói:
“Nghe bác sĩ nói, tay chị cắt mấy đường, trong đó có một đường vừa vặn cắt phải động mạch chủ, nguy hiểm đến mức suýt chút nữa chị đã mất mạng…”.
Giọng nói êm ái từ từ trầm xuống, dần dần nhuốm đầy hơi thở đen tối.
“Chị thật sự là…không dũng cảm chút nào”.
“Nếu như chị dũng cảm hơn một chút, hạ một dao, nói không chừng em sẽ không cần nhìn thấy khuôn mặt làm người ta chán ghét của chị nữa!”.
Cậu ta nhẹ nhàng nói từng chữ một bên tai nàng.
Tràn đầy ác ý.
“Thế thì thật xin lỗi…”. Phong Hoa cong môi cười, kéo dài âm cuối, uyển chuyển xinh đẹp.
Người quen đều biết, nữ đế Phong Hoa càng tức giận thì lại càng cười xán lạn rực rỡ.
Nàng cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, đáp lại từng chữ một: “Khiến cậu thất vọng rồi”.
Ở sâu trong đôi mắt thiếu niên hơi có sự thay đổi.
Chợt, một nụ cười nhợt nhạt lướt qua môi cậu ta: “Chị dường như có chỗ nào đó khang khác…”.
Hơi thở.
Hứa Nặc trước kia, bởi vì bị bệnh tim bẩm sinh, biết mình có nhóm máu Bombay, cơ hội chữa khỏi có lẽ là số không, bất kể cô gái tóc đen váy trắng trông có nhợt nhạt tinh xảo đến đâu thì cũng không thể che giấu được sự yên tĩnh quanh quẩn con người cô.
Mà bây giờ…
Cô gái mặc đồng phục bệnh nhân nằm trên giường bệnh, mái tóc đen dài xõa trên gối, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả màu trắng của gối…
Nhưng đáy mắt cô lại ẩn chứa sức sống sáng sủa, không còn là sự trầm lặng nữa.
So với quá khứ thì thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Rốt cuộc là thứ gì khiến một người khăng khăng muốn chết như cô lại một lần nữa lấy lại hy vọng sống?
Cậu rất tò mò.
Cậu nhếch môi một cái.
…Cuộc sống tẻ nhạt chán nản đến mức biến thành nghiện, rơi vào bóng tối, thậm chí làm người ta hận không thể chết ngay, dường như đột nhiên bắt đầu trở nên thú vị rồi đây!
“Người từng chết một lần, đương nhiên sẽ trở nên khác biệt”. Nàng cũng cười, khóe môi nhạt màu hé ra, trông xinh đẹp mà lạnh lùng: “…Nếu không thì em cũng tự một lần xem, nói không chừng có thể trải nghiệm sự biến hóa kỳ diệu này ấy chứ?”.
Ăn miếng trả miếng.
Nữ hoàng bệ hạ đầu đội vương miệng, tuyệt đối không dễ dàng cúi đầu chịu thua.
Chỉ dựa vào thái độ và hành vi gây rối của một phạm nhân nhỏ tuổi…
Nữ hoàng bệ hạ: Nếu mà ở chỗ của chúng ta, cái loại gian xảo như mi đã bị kéo ra ngoài rồi, trẫm nói cho mà biết!

/456