Xuyên Nhanh: Nữ Đế Tới, Chỉ Thích Trêu Chọc

Chương 20: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (20).

/456


Chương 20: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (20).
Cho nên, cái “mũ giáp” này rốt cuộc phải đội như thế nào?
Nữ hoàng bệ hạ ngửa mặt lên trời một góc 45 độ, ánh mắt tươi sáng mà ưu thương.
Một giây sau.
Mũ bảo hiểm màu đen trong tay bỗng nhiên bị một bàn tay đưa tới, cướp đi.
Cái tay kia, từ đầu ngón tay đến khớp xương, rồi đến vân da, không có chỗ nào là không trắng nõn tinh xảo, thon dài đẹp đẽ.
Chiếc mũ màu đen làm nổi bật lên bàn tay cầm nó, đốt ngón tay trong veo như tuyết.
Đầu ngón tay trắng muốt của thiếu niên ấn nhẹ vào nơi nào đó của mũ bảo hiểm, “bộ phận chủ chốt” mà nữ hoàng bệ hạ tài trí tuyệt sắc có một không hai mò mẫm nửa ngày không ra, lập tức đã được phá giải một cách dễ dàng.
Phong Hoa: “…”.
Cảm giác thất bại xộc lên đầu.
Trẫm thế mà lại thua kém nam sủng của trẫm!
Nữ hoàng bệ hạ cảm thấy tình huống này rất thích hợp để có một bình rượu, uống rượu giải sầu.
Hệ thống đáng yêu nói: “Bệ hạ, ngài hoàn toàn không cần cảm thấy kinh ngạc, thật ra cái mũ bảo hiểm này vốn rất dễ mở”.
Mặt Phong Hoa không chút thay đổi: “À, thế vì sao mi không nói sớm?”.
“Cái này, cái này…”. Hệ thống có chút chột dạ cúi đầu chọt ngón tay, đột nhiên thông suốt, chợt ngẩng đầu ưỡn ngực khí khí hùng hồn nói: “Vừa rồi bệ hạ có hỏi người ta đâu!”.
Giọng Phong Hoa lành lạnh, lười biếng xen lẫn sự nguy hiểm nhè nhẹ: “Hửm? Ý của ngươi là…đang trách trẫm ~?”.
Hệ thống lập tức sợ hãi: “…KHông dám”.
Sợ hãi co rúm lại.
Đùa chắc, so với cái mạng nhỏ, cái gì mà ngẩng đầu ưỡn ngực với cả chí khí hùng hồn, vứt hết đi!
Nữ hoàng bệ hạ: “Ồ”.
Đầu Phong Hoa bỗng nhiên nặng nề.
Hứa Khả đội mũ vào cho Phong Hoa, ngón tay thon dài duyên dáng trượt từ mép mũ xuống khóa.
Gò má đẹp đẽ của thiếu niên gần trong gang tấc, loáng thoáng có thể ngửi được mùi bàc hà như có như không, thơm tho sạch sẽ.
Ngón tay cậu không khỏi va chạm vào da thịt cô gái.
Mềm mại, êm ái.
Đầu ngón tay như có một dòng điện chạy dọc vào.
Phong Hoa lập tức nói với hệ thống: “Mi xem, hắn đang sử dụng tất cả các vốn liếng để dụ dỗ trẫm đấy!”.
“…”.
Hệ thống còn chưa kịp nói gì, Phong Hoa đã nói tiếp: “Đáng tiếc, trẫm không sủng hạnh hắn, thỏa mãn hắn được!”.
Hệ thống cười haha: “…”.
Nó có thể nói, “bệ hạ người suy nghĩ nhiều rồi” không?
Lạch cạch một tiếng, khóa mũ đóng lại.
Hứa Khải đưa tay lên về phía chiếc mũ trên đầu Phong Hoa, nhẹ nhàng kéo tấm kính an toàn xuống, che khuất khuôn mặt tinh xảo của cô gái.
Chợt, cậu ta lùi một chút, nhìn cô gái đội mũ bảo hiểm màu đen, cánh môi đỏ bừng chậm rãi cong lên một nụ cười xinh đẹp mà ác liệt.
“Ngay cả thứ đơn giản như vậy mà cũng không biết mang, chị đúng là…ngu xuẩn đáng yêu đấy”.
…Ngu xuẩn đáng yêu?
Nếu như đây là lời khen, nữ hoàng bệ hạ từ chối tiếp nhận!
Nàng đã từng nghe có người khen ngợi nàng, nào là tư chất thông minh, tài hoa xinh đẹp, tàn nhẫn tuyệt vời, có một không hai trong thiên hạ…
Nhưng mà không có cái từ gì là “ngu xuẩn đáng yêu” cả!
Nữ hoàng bệ hạ: Còn không mau lôi cái tên điêu dân này ra chém đầu cho trẫm?
Cũng may hệ thống ôm chặt bắp đùi nàng, liều mạng ngăn cản: “Bệ hạ không thể, đó là đại đế quân, đó là nam sủng của người mà!”.
Vì vậy, Phong Hoa không thể làm gì khác hơn là mỉm cười một cách vặn vẹo với cậu ta:
“Xin hãy xóa cái chữ thứ mười bảy đếm xuôi, hoặc là chữ thứ năm đếm ngược trong câu nói của cậu đi, cảm ơn”.
Đáng tiếc, ham muốn sự sống của người nào đó bằng 0.
Hứa Khả nhẹ nhàng “ò” một tiếng, đôi mắt xanh biếc như ngọc lưu ly vẫn trong suốt ngây thơ.
Giọng nói nhẹ nhàng, thoang thoảng nghi hoặc: “Chị không thích từ này sao? Nhưng mà…”.
Cậu ta dừng lại, rồi nói tiếp: “Em cảm thấy cái từ này, vô cùng chuẩn xác với chị mà”.

/456