Xuyên Nhanh: Nữ Đế Tới, Chỉ Thích Trêu Chọc

Chương 2: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (2).

/456


Chương 2: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (2).
Ràng buộc với hệ thống, là một chuyện ngoài ý muốn.
Mà cái chuyện ngoài ý muốn này, đối với một nữ hoàng bệ hạ nắm quyền sinh sát trong tay mà nói cũng không tốt đẹp là bao.
Phong Hoa nhớ, trước khi chết trong đầu đã vang lên một giọng nói:
“Người có biết vì sao âm mưu soán ngôi của người thất bại không?”.
“…”. Đây thật sự là một câu hỏi đến từ sâu trong linh hồn!
“Bởi vì người không có nam sủng, bệ hạ ạ!”.
“…”. Giữ mình trong sạch mà cũng trách trẫm sao?
“Hãy đến với cuộc hành trình xuyên không “nghịch tập”*, vừa có thể moah moah, vừa có thể bẹp bẹp**, thu thập ba phu bốn mỹ nam mười hai cung, người có thể đi lên đỉnh cao của cuộc sống, trèo lên vương vị một lần nữa!”.
(*) Nghịch tập: Trong nghịch cảnh không ngừng vươn lên, lấy yếu thắng mạnh.
(**) Bẹp bẹp = xxx.
“…”.
Mặc dù không biết xuyên không, nghịch tập, moah moah, bẹp bẹp là cái khỉ gì, nhưng mà ba phu bốn mỹ nam mười hai cung, nữ hoàng bệ hạ đương nhiên nghe hiểu.
Phong Hoa rốt cuộc cũng mở miệng: “Mi muốn trẫm lấy sắc hầu người, chuyện này tuyệt đối không thể nào! Tuyệt vọng đi!!”.
Hệ thống nghe vậy thì vội vàng nói: “Không phải không phải không phải, bệ hạ người phải học cách đồng cảm!”.
“Như thế nào là đồng cảm?”. Nữ hoàng bệ hạ nhíu mày, sao mà nó nói cái gì cũng nghe không hiểu vậy?
Thấy Phong Hoa rất hứng thú hỏi, hệ thống biết là hấp dẫn rồi, lập tức cố sức lừa dối, muốn cột nữ đế đại nhân lên thuyền giặc.
“…Bệ hạ, người chỉ cần suy nghĩ một chút, không phải là bọn họ ngủ với người, mà là người sủng hạnh bọn họ, là như vậy đó, có phải trong lòng đã hiểu rõ hơn nhiều không?”.
Nghe…
Hình như rất hay.
Một giây cuối cùng trước khi chết, Phong Hoa gật đầu, thành giao.
“Thế bắt đầu đi!”.
Hệ thống vui mừng quá đỗi, được nước lấn tới, lộ nguyên hình: “Được, kí chủ!”.
“Gọi là nữ hoàng bệ hạ”.
“…Được, bệ hạ”.
Đã nói là đi lên đỉnh cao của cuộc sống, nhưng mà bây giờ…
Trẫm thật sự tin mi là đồ lừa đảo!
Đôi môi tái nhợt của Phong Hoa nhếch lên một nụ cười nguội lạnh.
Như một đóa hoa nhỏ bằng băng sinh trưởng bên vách đá, hoa mỹ tái nhợt, lung lay sắp đổ.
Nhưng lại xinh đẹp muốn chết.
“Tiểu Thống, không phải mi nói trẫm đến những thế giới khác là để chinh phục thiên hạ sao? Cảnh tượng trước mắt…mi tốt nhất nên cho trẫm một lời giải thích”. Nữ hoàng bệ hạ đột nhiên làm khó, lạnh lùng hỏi.
Tiểu Thống thút thít cắn khăn tay: “Bẩm bệ hạ, chuyện là thế này…”.
Hệ thống nói, đây là sự kết hợp tự động, không phải do nó, nó không chịu trách nhiệm!
Thân thể của cô gái ở thế giới này có cùng từ trường với Phong Hoa, khả năng xứng đôi là cao nhất, vì vậy vào lúc cô gái cắt cổ tay tự sát…
Phong Hoa tới.
“…Bệ hạ, người chiếm dụng cơ thể của cô gái này, nhân quả luân hồi tiêu diệt nghiệp chướng, tốt nhất là phải giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện chưa dứt”. Hệ thống nói.
Phong Hoa liếc mắt nhìn nó: “Tiểu Thống, trước kia mi đâu có nói cái này?”.
“Hà hà hà…”. Hệ thống bị ánh mắt của Phong Hoa làm rùng mình, cười ha ha nói: “Lớn tuổi trí nhớ không tốt, nhất thời quên mất”.
Người giả lả xong, hệ thống lạnh run.
Làm sao bây giờ, nó có thể bị lăng trì xử tử không?
Đế quân, kí chủ này hung tàn quá, cầu xin trợ giúp!
Kết quả, bất ngờ là Phong Hoa không tính toán.
“Nể tình bây giờ ở bên cạnh trẫm chỉ có một “con chó săn” là mi, tạm thời bỏ qua cho mi trước, lần sau không được như thế nữa”.
Hệ thống tai qua nạn khỏi, trái tim run rẩy trở về chỗ cũ, sau đó vội vàng nhắc nhở: “Bệ hạ, người mau gọi 120 gọi xe cứu thương đi!! Cắt cổ tay tự sát, mất máu quá nhiều có thể dễ dàng dẫn đến não thiếu oxi, biến thành thiểu năng bây giờ!”.
…Thiểu năng?
Phong Hoa luôn cảm thấy không phải lời gì tốt đẹp.
Dưới con mắt ngạc nhiên của hệ thống, dùng tay không kéo lưỡi dao sắc bén đang còn ở trên cổ tay ra…
“Keng”.
Lưỡi dao bị hất rơi xuống đất vang lên âm thanh thanh thúy.
Một dòng máu phun ra, diễm lệ như hoa.
Phong Hoa thì ngược lại…
Vẻ mặt nàng, ngay cả một chút đau đớn cũng không hề có.
Mặt mày tái nhợt, không dao động chút nào.
Hệ thống thấy thế, lắp bắp nói: “Bệ bệ bệ bệ bệ bệ hạ…người không sao chứ?!”.
Đế quân à, kí chủ này biến thái quá, rạch tay mình mà ngay cả mắt cũng chớp một cái!
Quá đáng sợ.
Huhu.
“Thân thể do phụ mẫu ban cho, nữ hài này có dũng khí cắt cổ tay, vốn dĩ đã khiến trẫm kính phục không ngớt, không ngờ thật ra…nhát như chuột”.
Phong Hoa vừa dùng tay không xé ga giường thành một miếng vải, bịt chặt động mạch chủ, làm biện pháp cấp cứu đơn giản, ngăn lại tốc độ chảy máu, vừa nói nhỏ nhẹ.
Sắc mặt nàng tái nhợt, làm như hờ hững, nhưng lời nói ra từ miệng lại khiến hệ thống mới ra lò chấn động, không ngừng run rẩy:
“Ngươi xem”.
Phong Hoa lười biếng nói, đầu ngón tay trắng muốt gảy một cái lên cổ tay tinh xảo, lộ vết cắt trông kinh khủng: “Lưỡi dao sắc bén như vậy, vết cắt lại sâu cạn không đồng nhất, cao thấp không đều, rất xấu, chứng tỏ rằng…nàng ấy đang do dự”.
“Không muốn chết, nhưng lại cứ muốn tự sát…”.
Phong Hoa cúi đầu cười, âm thanh như ma quỷ.
“Haha…”.
“Thú vị”.

/456