Xuyên Nhanh: Nữ Đế Tới, Chỉ Thích Trêu Chọc

Chương 18: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (18).

/456


Chương 18: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (18).
Ngày hôm sau.
Lúc đến trường.
Phong Hoa mặc đồng phục học sinh, đứng trước chiếc gương khảm đầy dây hoa hồng kiểu phương Tây.
Trong gương, mái tóc đen dài mềm mại của cô gái xõa trên đầu vai, áo sơ mi màu trắng, chiếc nơ bướm màu xanh đáng yêu, váy dài màu xanh da trời.
Nhìn từ bên ngoài thôi là thấy mềm mại hiền dịu, duyên dáng yêu kiều.
Là hình tượng cô gái ngoan ngoãn điển hình.
Nhưng mà, cặp mắt trong gương…
Lười biếng, tôn quý, bề nghễ.
Trong lúc ánh mắt di chuyển sẽ mang theo khí thế tươi đẹp muốn giết cả thế giới.
Chứ không phải là ánh mắt và khí thế ngoan ngoãn mà một cô tiểu thư khuê các nhà giàu bị bó buộc nên có.
Phong Hoa nheo mắt lại, khí thế giết người lập tức thu hồi.
Cúi đầu, đầu ngón tay trắng muốt xách một góc làn váy màu xanh da trời lên: “Thế gian này sao lại có cái kiểu váy ngắn như vậy? Thật cẩu thả”.
Giọng của nữ hoàng bệ hạ không khó để nghe ra sự ghét bỏ.
Một chút cũng không sánh nổi với long bào của trẫm.
Long bào của trẫm đang ở đâu?
Hệ thống xoa tay.
Lúc này là phải hoàn toàn phát huy bản lĩnh thái giám tổng quản của nó rồi.
Thái giám tổng quản thật sự sẽ có can đảm can ngăn nữ hoàng bệ hạ!
“Bệ hạ, phải nhập gia tùy tục! Con gái ở đây đều mặc như vậy, thật ra bệ hạ nhìn xem – váy ngẳn ngủn, rất đẹp ~”.
Phong Hoa: “…”.
Câm mồm, đừng nói nữa!
Phong Hoa đưa tay sửa sang lại làn váy, hơi hếch cằm lên một chút, cho hình ảnh của chính mình trong gương một ánh mắt bề nghễ chúng sinh.
Rồi xoay người, vui vẻ đi xuống lầu.
Dưới lầu, Hứa Khả đã mặc đồng phục học sinh, nghe tiếng thì ngước mắt nhìn sang.
Thiếu niên áo trắng quần xanh, chuẩn xác một học sinh, hào hoa phong nhã.
Thiếu niên ngồi ngược sáng, đường nét khuôn mặt tinh xảo của cậu được dát một ánh vàng rực rỡ, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ như một bức tranh sơn dầu đắt giá thời Trung cổ vậy.
Phong Hoa ung dung đến gần.
Lúc này, cậu ta hơi cong môi: “Lần đầu tiên đi học với chị, đúng là một trải nghiệm mới mẻ và thú vị”.
Phong Hoa nheo mắt lại, không nói gì.
“Yên tâm, ở trường học, em nhất định sẽ chú ý chị thật tốt”. Hứa Khả nhẹ nhàng nói từng chữ, giọng điệu mềm mại như hoa, trằn trọc giữa răng môi, dịu dàng và nguy hiểm hòa trộn vào nhau.
Hệ thống nghe vậy thì lập tức nói với Phong Hoa: “Bệ hạ mau nhìn xem, đại đế quân đang gây hấn với người kìa!”.
Rất có phong phạm của một kẻ tạo phản, xúi bẩy gây chuyện.
Phong Hoa lười biếng trả lời: “Chỉ cần là người có mọc mắt mọc tai thì đều biết”.
Hệ thống: “…”.
Nữ hoàng bệ hạ đang khinh bỉ người ta không có mắt có tai, là một que củi sao?
Đếch vui.
Hệ thống khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ tức giận, có dỗ thế nào cũng không dỗ được!
Phong Hoa cong môi cười: “Vậy thì…trước tiên cảm ơn ý tốt của em…Khả Khả”.
Nàng cố ý nói bằng giọng ngọt ngào và thân thiết vô cùng.
Quả nhiên, trên khuôn mặt khéo léo tinh xảo của thiếu niên lại nhìn thấy một chút cứng ngắc.
Phong Hoa cười rộ lên, bước tới kéo quai cặp của Hứa Khả: “Khả Khả, chúng ta đi nhanh đi, vừa nghĩ đến việc có thể đi học với em là chị đã cảm thấy nóng lòng muốn chết”.
Hứa Khả: “…Làm phiền chị buông em ra trước đã rồi nói”.

/456