Xuyên Nhanh: Nữ Đế Tới, Chỉ Thích Trêu Chọc

Chương 17: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (17).

/456


Chương 17: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (17).
Nếu như giữa hai người phải có một người nhượng bộ, thỏa hiệp, thì người đó nhất định là mẹ Hứa.
Nghe Phong Hoa nói xong, mẹ Hứa hơi chấn động trong lòng.
Bà ta thật sự không ngờ, nhà họ Hứa đối với con gái mà nói, cũng chỉ là…một cái cũi hoa lệ.
Chấn động, đồng thời mẹ Hứa cũng trầm lặng.
Bà ta đang suy nghĩ sâu xa.
Đúng vậy, đống tro tàn lộng lẫy mà người thường khao khát, đối với con bé, chẳng phải là chốn sơn môn lộng lẫy và lạnh lẽo như một nhà tù sao?
“Nặc Nặc, con muốn đi học, mẹ có thể đồng ý”.
Mẹ Hứa cuối cùng cũng thỏa hiệp, lựa chọn lùi một bước dưới khí thế mạnh mẽ của Phong Hoa, tình cảm mẹ con trời sinh là bảo vệ che chở, nhưng vẫn khiến bà ta có chút bận tâm: “Nhưng mà bên cạnh con phải có người đi cùng, cái này con không thể từ chối, nếu không bất kể thế nào mẹ cũng sẽ không yên tâm”.
Nghe vậy, Phong Hoa nở nụ cười.
Trong nụ cười sáng rỡ lười biếng, còn có một chút xấu xa.
“Cho nên con mới nói muốn cùng trường cùng lớp với cậu ấy, mẹ yên tâm…”. Nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, hơi cong môi cười, hờ hững hỏi: “Khả Khả sẽ chăm lo chị chứ, hả?”.
Giọng điệu đặc sắc mà nguội lạnh, âm cuối kéo dài, trở nên uyển chuyển mê hoặc.
Dứt lời, nữ hoàng bệ hạ thành công thấy khuôn mặt tinh xảo như tranh vẽ của thiếu niên nhẹ nhàng nhíu đôi lông mày lại.
Khả Khả, cái quái gì thế?
Cậu ta xưa nay luôn ngụy trang thành một thiếu niên thuần lương vô hại trước mặt cha Hứa mẹ Hứa, đây là lần đầu tiên thất thố.
Thấy thế, Phong Hoa càng khoái chí, nở nụ cười thản nhiên: “Có phải không, Khả Khả?”.
Khả Khả, Khả Khả, Khả Khả, càng gọi càng nghiện.
Biết mi không thích nghe, trẫm cứ mạnh dạn gọi như vậy, đồng thời sau này cũng đều gọi như vậy!
Khuôn mặt nàng cao quý lạnh lùng xinh đẹp.
Hứa Khả: “…”.
Vốn dĩ, mẹ Hứa nghe vậy còn nhíu mày, không đồng ý với đề nghị của Phong Hoa, trước giờ bà ta luôn không thích Hứa Khả, một đứa con hoang xuất thân từ viện mồ côi, làm sao xứng với cánh cổng cao quý của nhà họ Hứa được chứ? Chồng bà ta lại còn đôi tên cho cậu ta thành họ Hứa!
Vì nguyên nhân đó, mẹ Hứa vẫn luôn nghi ngờ, Hứa Khả là con ngoài giá thú của chồng mình.
Chuyện này khiến mẹ Hứa nghẹn ở trong cổ.
Cho dù Hứa Khả không phải là con ngoài giá thú của cha Hứa, mẹ Hứa cũng không quá hy vọng, con gái Hứa Nặc quá gần gũi với cậu ta.
Nhưng mà, lúc mẹ Hứa nghe thấy Phong Hoa nói ra đề nghị này, thiếu niên có khuôn mặt tinh xảo chẳng những không lập tức mang ơn mà đồng ý, ngược lại còn khẽ nhíu mày, mẹ Hứa lập tức lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, chất vấn cậu:
“Làm sao, Hứa Khả, cậu không đồng ý?”.
Vô hình chung, mẹ Hứa luôn không thích cậu, thế mà lại quên đi cái hy vọng ban đầu đó là không cho con gái Hứa Nặc quá gần gũi với cậu.
“Nhà họ Hứa chúng tôi tạo điều kiện cho cậu học hành cho cậu ăn mặc, nuôi cậu nhiều năm như vậy, bây giờ chẳng qua là bảo cậu chăm sóc chị cậu một chút ở trường mà thôi, thế mà cậu cũng không chịu?”. Mẹ Hứa nghênh ngang nói, khí thế bà chủ nhà giàu bao phủ toàn thân, nói một cách lạnh lùng và hung hãn.
Dưới sự lạnh lẽo cứng rắn của mẹ Hứa, thiếu niên rũ mắt xuống, đôi hàng mi dài rậm che đi tâm tình trong đáy mắt, đầu hơi cúi tạo ra một độ cong hoàn mỹ, ngồi yên ở đó…cô đơn chiếc bóng, lẻ loi hiu quạnh, điềm đạm đáng yêu.
Trong lòng Phong Hoa bất ngờ là không có chút hả hê nào, bởi vì vào giây phút này, nàng nhìn thấy…bóng dáng của mình trước đây không lâu từ trên người cậu.
Nhưng mà…
Gặp quỷ à!
Trẫm thế mà lại nghĩ đến cái từ “điềm đạm đáng yêu” này á!

/456