Xuyên Nhanh: Nữ Đế Tới, Chỉ Thích Trêu Chọc

Chương 16: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (16).

/456


Chương 16: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (16).
Thiếu sót một nửa ký ức khiến Phong Hoa không thể nào biết được, tâm nguyện chưa thành của Hứa Nặc là gì.
Nàng không thể làm gì khác hơn là suy đoán.
Nhưng mà…
Cô gái sống trong tòa lâu đài nguy nga lộng lẫy này, rõ ràng phải là một cô công chúa nhỏ được cung phụng như sao vây quanh trăng sáng, thật ra giống như cô gái Rau Diếp cô đơn vậy, tâm nguyện của cô ấy là làm một người bình thường?
Bệnh tim bẩm sinh đã cướp đoạt không chỉ thân thể khỏe mạnh của cô ấy, mà còn có nhân cách hoàn chỉnh.
Chưa từng có một tuổi thơ sặc sỡ đầy màu sắc như những cô gái cùng lứa tuổi, chưa từng có thanh xuân bay lượn sáng rỡ, chưa từng làm người bình thường, chắc là Hứa Nặc rất khao khát?!
Khoan nói đến cái này có phải là tâm nguyện của Hứa Nặc hay không, bảo Phong Hoa ở mãi trong nhà họ Hứa, cửa lớn không ra cửa trong không bước, chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Nữ hoàng bệ hạ: Các ngươi muốn giam giữ trẫm sao?
Mơ đẹp nhỉ.
Còn đưa ra yêu cầu cùng trường cùng lớp với Hứa Khả, cái này hoàn toàn là tâm tư của nữ hoàng bệ hạ rồi.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, một ngày cũng…không tính là sớm.
Nghĩ đến đây, Phong Hoa bỗng ngước mắt, cười với thiếu niên.
Nụ cười của cô gái xinh đẹp, lười biếng, rực rỡ, khiêu khích.
Khi ngước mắt lên, xuất nhiên xuất hiện vẻ đẹp tuyệt trần, dường như đang nhẹ nhàng thốt lên…
Mi chờ đó cho trẫm!
Hứa Khả rũ mắt cười.
Đôi hàng mi lạnh lùng rũ xuống, che đi sự hứng thú dày đặc trong mắt.
À.
Con thỏ trắng nhỏ thiện lương trước kia đi qua quỷ môn quan một lần, được cứu sống từ cõi chết, thế mà lại bắt đầu mọc ra những chiếc gai sắc nhịn, giơ móng vuốt sắc bén ra…
Thú vị.
Sinh tử, thật sự sẽ ảnh hưởng đến một người lớn như vậy sao?
Mẹ Hứa nghe thấy yêu cầu này của Phong Hoa, phản ứng đầu tiên đương nhiên là phản đối.
“Không được!”.
“Nặc Nặc, thân thể con không khỏe, trường học nhiều n gười, ngộ nhỡ phát bệnh tim bất ngờ thì làm thế nào?”.
“Con muốn học, thì trong nhà có gia sư dạy kèm đó, nếu con không hài lòng với người hiện tại, mẹ có thể mời người khác cho con, bất kể là giáo viên nổi tiếng ở trong nước hay là nước ngoài”.
“Con còn có thể học những khóa học dành cho nhà giàu có như đàn dương cầm, vẽ tranh, cắm hoa, nghệ thuật uống trà...ở nhà, những thứ này đều không có ở trường, con cũng sẽ không cảm thấy buồn chán và khó chịu”.
“Cho nên Nặc Nặc à, chúng ta không đến trường nữa, có được không?”.
Mẹ Hứa nói một hơi liên tục đủ các lý do để phản đối đề nghị đi học của Phong Hoa, đồng thời hy vọng nàng sớm ngày dẹp bỏ suy nghĩ này đi.
Xuất phát điểm của bà ta, có lẽ là từ tấm lòng của một người mẹ.
Đáng tiếc.
Phong Hoa từ trước đến giờ đều không phải bàn bạc với bà ta, mà là ra thông báo.
Đế vương “miệng vàng lời luật”, quyết định của nữ hoàng bệ hạ, không bao giờ có thể thay đổi được.
“Không được”.
Phong Hoa lạnh nhạt phun ra hai chữ, giọng điệu lười biếng, lại nói rõ thái độ của nàng.
Cứng rắn, không cho từ chối, tuyệt đối không có chỗ đi lùi.
Giờ phút này, tư thế Phong Hoa ung dung hờ hững, lại toát lên hơi thở mạnh mẽ đầy sát khí, tràn đầy mâu thuẫn và cảm giác kỳ dị so với khuôn mặt nhu nhược ngoan ngoãn của Hứa Nặc.
Hệ thống ở bên cạnh vỗ tay khen hay: “Bệ hạ oai phong khí phách!”.
Mẹ Hứa nhìn Phong Hoa, ánh mắt lập tức ngẩn ngơ.
Cái này cái này cái này…vẫn là cô con gái nhu nhược ngoan ngoãn Hứa Nặc của bà ta đó sao?
“Ở cùng một hoàn cảnh, ngày qua ngày, lặp lại một cuộc sống như vậy, không có bệnh cũng bị bệnh mà thôi”. Phong Hoa hơi hếch cằm lên, cánh môi nhợt nhạt khẽ hé: “Một người suy nghĩ lung tung khá là nhiều, nói không chừng suy nghĩ một chút là…luẩn quẩn trong lòng rồi”.
“Con không muốn bị nhốt trong cái cũi hoa lệ này nữa, con muốn sống cuộc sống của một người bình thường”.
Lời Phong Hoa nói, là sự uy hiếp, cũng là tiếng lòng của Hứa Nặc.

/456