Xuyên Nhanh: Nữ Đế Tới, Chỉ Thích Trêu Chọc

Chương 15: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (15).

/456


Chương 15: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (15).
Hứa Khả đi cuối cùng.
Sự hiện hữu của cậu bị người ta phớt lờ.
Trên thực tế, một thiếu niên không được chủ nhà xem trọng, được nhận ơn nuôi dưỡng, cũng khó có thể được người hầu tôn trọng.
Nhưng mà, cậu ta thoải mái đút tay vào túi quần, bước chân ung dung, vẻ mặt lười biếng, toàn thân trên dưới đều cho thấy rằng…
Bị lãng quên, bị thờ ơ, thật ra cậu cũng không thèm để ý.
Trên bàn cơm.
Các món ăn trông rất đẹp mắt ngon miệng, làm người ta thèm chảy nước miếng.
Hệ thống nhỏ nước dãi, nói bên tai Phong Hoa: “Muốn ăn muốn ăn, muốn ăn quá!”.
Phong Hoa ăn chưa được vài miếng đã gác đũa.
Có lẽ vì chính thuở thiếu thời đã từng ở trong cung cấm ánh sáng không lọt vào nổi, quần áo lạnh lẽo thức ăn nguội lạnh, canh thừa thịt cặn, đến khi nắm quyền, Phong Hoa thề sẽ không bao giờ trở về những ngày tháng đó nữa.
Bất kể là quần áo hay đồ dùng hằng ngày, hay là thức ăn, đều phải là thứ trân quý đẹp đẽ nhất trên thế gian này.
Đầu lưỡi đã nếm thử thức ăn của hoàng cung rồi, trở về ăn những thứ đồ bình thường này, chỉ có bốn chữ: Tẻ nhạt vô vị.
Còn tệ hơn thức ăn ngự trù cung đình nấu, càng không sánh được với nàng nấu.
Trước kia có một ngự trù mỉm cười nói, nếu như nàng không phải là “Hoàng nữ” thì nhất định sẽ là một đầu bếp vô cùng giỏi giang.
Mấy ngày hôm trước ở bệnh viện, bác sĩ dặn là không thể ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, suốt ngày chịu khó ăn cháo trắng, nhưng mà trở về đã nói là sẽ ăn một bữa thịnh soạn, thì ra là…gà cay.
Nữ hoàng bệ hạ rất thất vọng.
Ánh mắt lo lắng của mẹ Hứa lập tức nhìn sang: “Nặc Nặc, làm sao thế, những món này không hợp khẩu vị của con sao?”.
“No rồi”. Phong Hoa vô cảm nói.
Thật ra, trừ khi nàng tình nguyện, không thì người bình thường rất khó nhìn ra tâm trạng thật sự của nàng.
Quân tâm khó lường, chính là ý này.
Nếu như để người ta tùy tiện đoán ra suy nghĩ trong lòng một bậc đế vương, thế thì ngôi vị hoàng đế sẽ bị lung lay…
Mẹ Hứa nói: “Ăn ít như vậy đã no rồi? Nặc Nặc con vốn đã gầy rồi, lần này nằm viện lại càng tổn thương nguyên khí nặng nề, hao gầy không ít, nên ăn nhiều thêm một chút nữa đi”.
Cha Hứa cũng nói: “Đúng vậy, Nặc Nặc, ăn nhiều thêm một chút, bồi bổ cơ thể”.
Phong Hoa đáp: “Không thấy ngon miệng, không muốn ăn”.
Mẹ Hứa nghe vậy, lo lắng đứng lên: “Nặc Nặc, con thành thật nói cho mẹ nghe, có phải con…”. Vẫn nghĩ đến việc tự tử không?
“Mẹ suy nghĩ nhiều rồi”.
Thái độ của nữ hoàng bệ hạ rất lạnh nhạt.
Chính thái độ hờ hững này càng làm mẹ Hứa chắc chắn hơn…
“Nhất định là thế rồi, Nặc Nặc con đừng dọa mẹ, con mạnh mẽ lên một chút, nói không chừng sẽ rất nhanh…rất nhanh là có thể tìm được trái tim thích hợp với con!”.
Lời mẹ Hứa nói là lời mà một người mẹ đang trấn an con gái vì sinh bệnh mà muốn hủy hoại bản thân, là một lời bình thường không thể bình thường hơn.
Nhưng mà lại cứ khiến người ta cảm thấy…bà ta đang có ý gì khác.
Bên cạnh, thiếu niên gác đũa ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, lúc này rũ mắt cười.
Bởi vì Hứa Nặc không thấy ngon miệng, không muốn ăn nữa, bởi vì cha Hứa mẹ Hứa lo lắng cho cô mà đang khuyên nhủ…
Cậu lập tức không thể tiếp tục ăn cơm được nữa.
Nếu không thì có vẻ quá vô tâm rồi.
Đôi môi đỏ bừng hơi cong lên, đó là một độ cong giễu cợt.
Chỉ khôn biết…
Sự giễu cợt này là nhằm vào người nào.
Hứa Nặc, hay là…mẹ Hứa.
“…Nặc Nặc, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, đừng hủy hoại bản thân, đừng tự sát nữa, cái gì mẹ cũng đồng ý với con!”. Mẹ Hứa nói.
Nữ hoàng bệ hạ vốn dĩ không có hứng lắm, nghe câu này thì hơi tỉnh táo lại.
“Thật sự, cái gì cũng đồng ý với con?”.
Lúc này, mẹ Hứa đương nhiên không gì không thể, nhưng điều kiện tiên quyết là…
“Chỉ cần con không làm chuyện điên rồ nữa”.
Thành giao.
Phong Hoa nói: “Được, con muốn đến trường học”.
“Đến trường?!”.
Cha Hứa mẹ Hứa không khỏi có chút ngạc nhiên, ngay cả Hứa Khả cũng ghé mắt lại đây.
Sau đó, cậu bị điểm danh.
Ngón tay trắng muốt của Phong Hoa vẽ ra một đường cong ưu nhã trong không trung, rồi chỉ vào thiếu niên ở xa xa.
Dùng giọng điệu không cho kháng cự, nói: “Với cậu ấy, cùng trường, cùng lớp”.

/456