Xuyên Nhanh: Nữ Đế Tới, Chỉ Thích Trêu Chọc

Chương 14: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (14).

/456


Chương 14: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (14).
Nữ hoàng bệ hạ lấy ra một quyển sổ nhỏ.
Gạch bỏ hết tất cả những hận thù trong cuộc sống, từ nay về sau chỉ nhớ mỗi thù của mi thôi.
Phong Hoa cười nhạt…
Món nợ này, trẫm sẽ ghi nhớ từng cái từng cái một ở trong lòng, sớm muộn gì cũng có một ngày, trẫm từ từ đòi lại cả gốc lẫn lãi!
Ngày xuất viện, cha mẹ Hứa - rất lâu không lộ diện, rất bận rộn – lần đầu tiên tề tựu ở nhà họ Hứa.
Cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng này, chỉ ra vẻ ân ái ở bề ngoài, thật ra ngay cả ở…cũng chưa từng ở cùng nhau.
Cha Hứa mẹ Hứa mỗi người chơi cho riêng mình, để tránh không cho đứa con gái duy nhất là Hứa Nặc nghi ngờ cha mẹ mình tình cảm bất hòa, bọn họ mượn cớ bận rộn làm việc, cũng không ở cùng Hứa Nặc và Hứa Khả ở nhà họ Hứa.
Lúc đến bệnh viện, Phong Hoa đang trong trạng thái hôn mê, vì vậy lúc được đưa lên xe cứu thương, nàng hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài cả.
Lúc về nhà họ Hứa, Phong Hoa trong trạng thái tỉnh táo.
Tỉnh táo xuất viện, tỉnh táo ngồi trên một vật cứng màu đen như một cái hộp sắt, hơn nữa…cái hộp sắt màu đen đó còn mọc bốn cái chân, biết di chuyển, biết chạy nữa cơ!
Phong Hoa ngồi lên xe hơi nổi tiếng của nhà họ Hứa.
Dưới mông là ghế ngồi bằng da thật màu đen của Ý, dưới chân là thảm trải nền bằng nhung màu trắng của Ba Tư.
Bên trái là cha Hứa, bên phải là mẹ Hứa, đóng vai đôi vợ chồng son và cha mẹ hiền lành đón con gái về nhà.
“Nặc Nặc, con có đói bụng không, có muốn ăn chút gì đó không?”. Cha Hứa hỏi.
“Không đói”.
“Nặc Nặc, con có khát không, có muốn uống chút nước trái cây không?”. Mẹ Hứa hỏi.
“Không khát”.
Trong tay nàng là đủ loại bánh ngọt đồ uống như hồng trà, nước ép trái cây, bánh gato matcha…nhưng cha Hứa mẹ Hứa vẫn nhất quyết làm thế để tìm cảm giác tồn tại của mình.
Phong Hoa không có tâm trạng nào để phối hợp diễn với bọn họ, ngồi ở trong xe chỉ cảm thấy…thần kỳ.
Không sai, chính là thần kỳ.
Mặc dù chỉ tiếp thu được một nửa ký ức của Hứa Nặc, có đủ loại hình ảnh như tivi tủ lạnh oto máy báy các thứ, lúc rảnh rỗi ở trong bệnh viện, Phong Hoa cũng có dùng một thứ có tên là “điện thoại” để tiếp thu tri thức của thế giới này như bọt biển hút nước.
Nhưng mà khi đích thân ngồi trên xe oto vẫn khiến nàng không khỏi cảm thấy thần kỳ.
Giấu dưới khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt như mặt hồ của nữ hoàng bệ hạ chính là một trái tim xao động bất an.
“Cái xe này, thế mà lại chạy nhanh hơn Hãn Huyết bảo mã, lại còn êm”. Phong Hoa nhịn không được nói với hệ thống trong lòng, giọng nói không khó để nghe ra sự kinh ngạc.
Hệ thống: “…”.
Có gì mà lạ.
Xe chạy đến nhà họ Hứa, hai cánh cổng lớn bằng sắt màu đen được chạm trỗ tinh xảo chậm rãi mở ra sang hai bên.
Bãi cỏ xanh mướt được cắt tỉa cẩn thận, tượng nữ thần Athena cao vài mét đặt ở cửa, những người hầu trong trang phục kiểu châu Âu ren trắng đen quy củ đứng hai bên thảm đỏ dưới sự chỉ dẫn của quản gia.
Phong Hoa xuống xe.
“Hoan nghênh ông chủ, bà chủ, cô chủ về nhà!”. Nhóm người hầu đồng thanh chào hỏi.
Hai mắt hệ thống hâm mộ tỏa ánh sáng lung linh: “Oa…”.
Quá phô trương!
Nếu có một ngày, khi em bé này lên sâu khấu, cũng có thể được nhiều người đứng trên đường hoan nghênh như vậy thì bé nhất định sẽ cảm thấy hạnh phúc nhộn nhịp mà chết mất, huhu.
Phong Hoa hếch cằm lên một chút, khẽ xì một tiếng, đáp lại hệ thống một câu: “Có gì mà lạ”.
Trẫm được hàng vạn người tôn sùng đây này, thế này có là gì?
“…”.
Hệ thống không khỏi sợ hãi.
Lẽ nào vừa rồi nó phỉ nhổ nữ hoàng bệ hạ bị bệ hạ nghe thấy rồi?
Cha Hứa mẹ Hứa mỗi người đứng một bên, định đỡ con gái đi vào.
Kết quả lại bị cái khí thế hùng tráng như hoàng thượng đăng cơ, quân lâm thiên hạ đang dò xét lãnh thổ của chính mình, thẳng thừng biến cha Hứa mẹ Hứa thành…hai gã tiểu thái giám bên cạnh nữ hoàng bệ hạ.

/456