Xuyên Nhanh: Nữ Đế Tới, Chỉ Thích Trêu Chọc

Chương 12: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (12).

/456


Chương 12: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (12).
Hệ thống vội vàng run rẩy nói: “Bệ hạ, bình tĩnh, bình tĩnh, đại đế quân không phải…”.
Cái chữ “người như thế” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì hệ thống đã nhìn thấy…
Thân thể thon dài như một cây trúc của thiếu niên, ung dung chậm rãi đi về phía giường bệnh.
Đầu ngón tay trắng muốt như ngọc vuốt ve con dao, nhẹ nhàng mở ra, ánh mắt sắc bén lạnh lùng trong vắt.
Hệ thống như đột nhiên bị ai bóp cổ, nghẹn họng không nói được.
Nội tâm của nó sụp đổ.
Đại đế quân, người ta khó khăn lắm mới lấy dũng khí mở miệng, giúp ngài cầu tình với nữ hoàng bệ hạ, để sau này bệ hạ sẽ không ngược đãi ngài thảm hại, thế mà ngài đối xử với tôi như vậy đó sao? Ngài đã phụ sự kỳ vọng của tôi một cách nghiêm trọng, huhu…
“Không phải là người như thế?”. Phong Hoa liếc mắt nhìn nó, giọng giễu cợt: “Ô”.
Hệ thống: “…”.
Khuôn mặt đau thương.
Rút lại sự trào phúng, vẻ mặt Phong Hoa nghiêm túc: “Trẫm muốn xé xác cái tên điêu dân dám phạm thượng làm loạn, xúc phạm người có quyền có thế là nữ đế ta đây!”.
Hệ thống há miệng: “Bệ hạ…”.
Chỉ mới nói được hai chữ thì đã bị một giọng nói tàn khốc vô tình cắt ngang: “Chui vào góc phòng mà vẽ vòng tròn đi, đừng có cản trẫm!”.
Nói xong, Phong Hoa nhập trở lại vào thân thể Hứa Nặc.
Hệ thống: “…”.
Thật ra người ta muốn nói, với trạng thái hiện thân thế hiện tại của nguyên chủ, nữ hoàng bệ hạ và đại đế quân, ai xé ai còn chưa chắc đâu.
Đáng tiếc, Phong Hoa tạm thời không nghe được.
╮(╯▽╰)╭
Cũng không lâu lắm, Phong Hoa tỉnh lại.
Mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng thế này…
Thiếu niên ngồi bên cạnh giường bệnh, đỡ cái ghế, thân thể thon dài hơi dựa vào lưng ghế.
Đôi mắt xinh đẹp hơi rũ, hai hàng mi dài rậm tạo thành hai cái bóng hình quạt dưới mí mắt trắng nõn, trông rất yên tĩnh, có thể nói là ngoan ngoãn động lòng người.
Tư thế lười biếng tùy ý, tạo nên một bức tranh khó tả trong đáy mắt người ta.
Tuy rằng nữ hoàng bệ hạ đã nhận định trong lòng rằng, thiếu niên trước mặt là một kẻ bất lương, là một loạn thần tặc tử suốt ngày chỉ muốn phạm thượng gây rối, đột nhiên mở mắt ra nhìn thấy cảnh tượng này, đáy mắt vẫn không khỏi thoáng hiện một sự…kinh ngạc vì vẻ đẹp đó.
Hứa Khả đang gọt táo.
Ngón tay rất đẹp, động tác rất tao nhã, vỏ táo được cắt ra từng chút một, lột ra thịt quả ngọt ngào bên trong.
Vỏ táo màu đỏ nối một vòng thật dài, giống như một món đồ thủ công dưới bàn tay trắng muốt của thiếu niên.
“Bệ hạ người xem! Xem đi, người ta đã nói đại đế quân không phải là người như thế mà ~”. Giọng điệu của hệ thống hơi đắc ý.
Phong Hoa hơi mở to hai mắt, giọng nói có chút khiếp sợ: “Vỏ táo thế mà lại có thể nối liền không đứt sao?”.
Hệ thống: “…”.
Có thế cũng lạ.
Hệ thống đương nhiên không dám nói như thế, nếu không nửa phút nó đã bị hạ lệnh lôi ra ngọ môn chém đầu mất.
Hứa Khả gọt xong một quả táo, gấp con dao gọt trái cây lại, sau đó mới ngước mắt nhìn cô gái đã tỉnh lại, đồng thời đã nhìn cậu ta được một lúc.
“Chị tỉnh rồi à”.
Cánh môi đỏ bừng hơi cong lên, ngôn từ tràn đầy ác ý, nhẹ nhàng tràn ra từng chút từ môi hồng răng trắng: “Thật đáng tiếc, lại chết không thành”.
Phong Hoa liếc mắt nhìn cậu ta…
Mạnh miệng, cậy mạnh.
Mi khiến trẫm máu me đầm đìa, cuối cùng chẳng phải máu trong người mi đều truyền trở lại vào người trẫm sao?
Giết địch một nghìn, hại mình tám trăm mà thôi.
Đối mặt với sự khiêu khích, nữ hoàng bệ hạ xưa nay đều không cam lòng tỏ ra yếu thế.
Phong Hoa lười biếng đáp: “Cậu còn chưa chết, sao tôi dám rời bỏ cậu trước được?”.

/456