Xuyên Nhanh: Nữ Đế Tới, Chỉ Thích Trêu Chọc

Chương 11: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (11).

/456


Chương 11: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (11).
Hệ thống cúi đầu, chọt ngón tay.
Nó chỉ là một người mới nhỏ bé đáng yêu thôi, vấn đề phức tạp như thế nó không hiểu ~
Nhưng mà…
Hệ thống nhớ ra cái gì đó, lập tức nở nụ cười nịnh nọt, nói:
“Nhưng mà người ta tin tưởng, bệ hạ tài giỏi như vậy, nhất định có thể hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ một cách hoàn hảo, cố gắng lên, cố gắng lên, cố gắng lên!”.
Phong Hoa cao quý bề nghễ liếc nhìn nó: “Thế thì…trẫm cần thái giám tổng quản như mi làm gì?”.
Nụ cười đáng yêu lấy lòng của hệ thống, nhất thời cứng ngắc lại.
…Đây thật sự là một câu hỏi đến từ sâu trong linh hồn.
Phong Hoa: “Trẫm xông pha chiến đấu ở đằng trước, mi thì ở phía sau vỗ tay hô “cố lên cố lên”, hửm?”.
Hệ thống: “…”.
Bệ hạ vừa nói như thế, nó cũng cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, không thể yên lành tiếp tục tỏ ra đáng yêu được nữa.
Cha mẹ Hứa không chờ được con gái tỉnh lại, sau khi xác định “Hứa Nặc” đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, hai vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, giả vờ ân ái, mỗi người rời khỏi bệnh viện.
Trên thực tế, tình thân nhà giàu có lạnh nhạt hơn nhiều so với tưởng tượng của người ngoài.
Hứa Khả ngồi trên ghế, nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt gầy yếu hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, sâu trong đôi mắt đen xinh đẹp như lưu ly xẹt qua một tia sáng hết sức giễu cợt.
Hứa Nặc, chị xem…
Ruột thịt và nhận nuôi, chị và tôi, cũng chẳng có gì khác biệt.
Cũng thế, đều không có ai yêu…
Kẻ đáng thương.
Phong Hoa vẫn bay lơ lửng bên trên thân thể đang ngủ say của Hứa Nặc, lười biếng đổi một tư thế, hờ hững chỉ chỉ Hứa Khả, ung dung hỏi thái giám tổng quản của mình:
“Tiểu Thống, ngươi nói xem hắn đang suy nghĩ cái gì?”.
Hệ thống hơi lúng túng một chút, nói: “Đại đế quân đang suy nghĩ gì, cái này…người ta cũng không biết…”.
Không hề nghi ngờ gì, hệ thống hỏi cái gì cũng không biết đã nhận được một ánh mắt chê bai của nữ hoàng bệ hạ.
Hệ thống: Khuôn mặt ấm ức.
Lúc này, y tá áo trắng gõ cửa bước vào: “Cậu Hứa”.
Thấy người đến, Hứa Khả lễ phép đứng lên.
Mất đi 400cc máu khiến cậu ta trong quá trình đứng dậy khỏi ghế, thân thể thon dài hơi chao đảo một tí.
Nhưng chỉ lắc lư rất nhẹ.
Sẽ không thất lễ với người khác, nhưng cũng đủ để chị gái y tá hiền từ này thấy rõ.
“Cậu Hứa cậu cứ ngồi đó đi, không cần đứng dậy”.
Y tá áo trắng vội vàng bước tới, đang định đỡ cậu ta thì đã bị cậu ta lặng lẽ tránh ra.
Hứa Khả chịu đựng cảm giác sắp ngất đi, giữ vững cơ thể bước tới, nở nụ cười yếu ớt và ngoan ngoãn với y tá: “Cảm ơn, tôi không sao”.
Nụ cười của thiếu niên xinh đẹp như thiên sứ khiến cô y tá ửng hồng mặt.
Cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái trẻ ngoài 20 tuổi, hoàn toàn không có sức chống đỡ đối với một mỹ nam rạng ngời như bước ra từ trong tranh như Hứa Khả đây.
Không nhất định là hy vọng trâu già gặm cỏ non, chỉ thưởng thức cái đẹp, một nhân vật mộng ảo như mối tình đầu hồi đi học , nhịn không được mà khiến tim đập thình thịch mà thôi.
Nữ hoàng bệ hạ hừ lạnh một tiếng: “Câu tam đáp tứ”.*
(*) Dùng để chỉ những người lố lắng, không đứng đắn, không đàng hoàng.
Hệ thống: “…”.
Nhìn trời.
Chọc chọc ngón tay.
Mảnh vụn linh hồn của đại đế quân, xin đừng tìm đường chết nữa, nếu không…nữ hoàng bệ hạ mà nổi điên lên, người ta cũng không thể nào cứu ngài được đâu ~
“Cậu Hứa, thứ cậu muốn tôi đã đem đến cho cậu”. Cô y tá áo trắng dùng hết sức bình sinh để nói một câu dịu dàng nhất, vừa ngượng ngùng chìa thứ đồ đang cầm trong tay ra.
Phong Hoa bỗng nhiên rùng mình.
Nếu nàng không nhìn lần thì đó là…
…Dao.
“Cảm ơn”.
Hứa Khả nhận lấy, cười với cô ấy.
Cho đến khi ra khỏi phòng bệnh, cô y tá áo trắng khó khăn lắm mới hồi phục tinh thần lại từ trong nụ cười khiến người ta say đắm đó.
Cô ấy che khuôn mặt nóng hổi, vừa ngượng ngùng vừa hưng phấn nghĩ.
…Ai ai cũng nói y tá là thiên sứ áo trắng, nhưng sao cô lại cảm thấy cậu chàng Hứa Khả đó, mới thật sự là thiên sứ nhỉ?
Thiên sứ?
Nữ hoàng bệ hạ hoàn toàn không cho là như vậy.
“Tiểu Thống, cái tên điêu dân này muốn ám sát trẫm!”.

/456