Xuyên Nhanh: Nữ Đế Tới, Chỉ Thích Trêu Chọc

Chương 10: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (10).

/456


Chương 10: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (10).
Hệ thống nói xong với vẻ mặt thâm trầm, chớp chớp con mắt, nhìn Phong Hoa.
Cầu bệ hạ xoa đầu, cầu bệ hạ khen ngợi.
Nữ hoàng bệ hạ không nhìn vào ánh mắt đáng yêu mong đợi của nó, vừa lười biếng vừa nguy hiểm nói: “À, con phải giúp cô gái này hoàn thành tâm nguyện chưa dứt?”.
Hệ thống: “…Vâng, bệ hạ”.
Sợ hãi co rúm lại.
Phong Hoa chống một tay lên cằm, ống tay áo màu tím thêu phượng hoàng tản ra như làm khói nhẹ màu tím nửa đậm nửa nhạt, bàn tay còn lại chậm rãi chạm lên đôi môi đỏ mọng.
Giọng điệu hờ hững lười biếng tràn ra từ giữa răng môi: “Thế thì…trẫm tạm thời tha cho hắn một mạng”.
Quá được luôn!
Bệ hạ, moah moah moah!
Hệ thống còn chưa kịp vui vẻ lâu lắm, chợt nghe nữ hoàng bệ hạ lạnh lùng nói: “Nhưng mà…tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, việc này chắc hẳn người không có ý kiến gì chứ?”.
Hệ thống: “…”.
“À, có ý kiến thì giữ đó đi, chắc trẫm không nghe đâu”. Phong Hoa mỉm cười nói: “Yên tâm, trẫm nhất định sẽ bình an, dùng tình yêu như gió xuân để cảm hóa hắn! Sau đó yên lành, sủng hạnh hắn!”.
Từng chữ một vang lên chấn động lòng người và nguy hiểm từ đôi môi đỏ mọng xinh đẹp.
Hệ thống: Lạnh run.
Không phải là người ta không góp sức, nữ hoàng bệ hạ thật sự quá hung tàn, cho nên đại đế quân à…ngài nên tự cầu phúc nhiều hơn đi!
Hệ thống nhìn một cái, thiếu niên nằm trên bàn mổ song song với Hứa Nặc, kẻ luôn ôm tinh thần “mày chết tao không chết” là nó, lặng lẽ mặc niệm ba giây đồng hồ cho mảnh vụn linh hồn của đế quân, cũng chính là Hứa Khả đời này.
Phía dưới.
Dòng máu tươi đặc sệt được rút ra từng chút một trong mạch máu màu xanh lam mỏng manh và xinh đẹp của thiếu niên, chảy theo ống truyền dịch trong suốt, chảy vào thân thể cô gái đang nhắm hai mắt nằm trên bàn mổ không rõ sống chết.
Ở bàn mổ bên cạnh, bác sĩ y tá bận rộn, căng thẳng quan sát phản ứng của cô gái.
Hệ thống nước mắt lưng tròng, cắn khăn tay nhỏ.
Hức hức, đại đế quân thật sự quá đáng thương…
“Tiểu Thống”. Phong Hoa bỗng nhiên gọi nó.
Lẽ nào bệ hạ nhìn thấy cảnh tượng này, cũng cảm thấy đại đế quân thật đáng thương như nó, rốt cuộc cũng bộc phát tấm lòng lương thiện rồi?
Hai mắt hệ thống rưng rưng, mong đợi nói: “Bệ hạ…”.
Hai chữ này thật sự khiến tâm tư rối bời, có thể đi hát vở kịch “Quý phi say rượu” được rồi đấy.
Phong Hoa mặt không đổi sắc, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ống tay áo, nổi da gà một trận, sau đó mới chậm rãi nói:
“Có phải ngươi đã quên, cô nương này…tên là Hứa Nặc đúng không? Ký ức của Hứa Nặc, trẫm chỉ tiếp thu được một nửa, đã bị hắn…à, chính là mảnh vụn linh hồn của của đến quân nhà ngươi cắt đứt đó. Trẫm cũng không biết rốt cuộc cô nương này có tâm nguyện gì chưa thành, giúp nàng thực hiện thế nào được?”.
Bộc phát tấm lòng lương thiện?
…Không tồn tại.
Hệ thống: “…”.
Vì sao trong mắt tôi thường xuyên rưng rưng nước, bởi vì tôi rất đồng cảm đến mức trầm lắng cho đại đế quân!
Hệ thống lén dùng ánh mắt “Nữ hoàng bệ hạ người đúng là thứ cặn bã” nhìn thoáng qua Phong Hoa.
Trước khi Phong Hoa phát hiện ra, nó lập tức quy củ thu mắt về, biến thành dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, dùng giọng nói mềm mại uyển chuyển đáp:
“Cái này…người ta cũng không biết…nhưng mà ký ức của nguyên chủ chỉ có thể tiếp thu một lần thôi, ngộ nhỡ bị cắt đứt giữa chừng thì cũng chỉ có thể tự nghĩ cách”.

/456