Xuyên Nhanh: Nữ Đế Tới, Chỉ Thích Trêu Chọc

Chương 1: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (1).

/456


Chương 1: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (1).
“…Ký, ký chủ”.
Cái tên tự xưng là “hệ thống” kia, giọng nói run rẩy, như hoa anh đào nặng trĩu trên cành cây, rung rinh rơi ra từng cánh vậy.
Phong Hoa yếu ớt tỉnh lại, hàng mi đen dài tạo thành hình ảnh tương phản hoàn toàn với làn da nhợt nhạt, khẽ run rẩy hai cái, rồi chậm rãi mở mắt ra.
Một tia sáng sắc nét mờ nhạt lướt qua đáy mắt nàng, và biến mất.
Phong Hoa không quan tâm đến sự đau đớn trên cổ tay mình, nàng chỉ để ý đến…
“Hửm?”.
Âm cuối miễn cưỡng cao lên, tỏ vẻ uy hiếp nguy hiểm và tôn quý của một bậc bề trên.
Hệ thống lập tức đổi giọng, nịnh nọt gọi: “Bệ hạ…nữ hoàng bệ hạ”.
Gọi xong, nó vội vàng nở một nụ cười nịnh hót với Phong Hoa.
Quá biết nịnh.
“Ngoan”. Giọng của Phong Hoa hờ hững như đang trêu chọc một con chó con mèo vậy.
Nghe nữ hoàng bệ hạ khen thưởng, hệ thống cười càng nịnh nọt hơn…à, không phải, càng rực rỡ hơn.
“Bệ hạ bệ hạ, nể tình khuôn mặt dễ thương của ta, có thể nói một yêu cầu nho nhỏ…không phải, ban cho ta một yêu cầu nho nhỏ không?”.
“Nói thử xem”. Còn việc đồng ý hay không, ừm…xem tâm trạng của nàng.
“Vâng bệ hạ!”. Hệ thống nghe vậy, hiển nhiên đã hiểu lầm ý của Phong Hoa.
À.
Người trẻ tuổi đúng là quá ngây thơ.
Vẻ mặt Phong Hoa bí hiểm, cũng không định vạch trần.
“Bệ hạ, là thế này…”.
Hệ thống cố ý tỏ ra đáng yêu, chọt chọt hai đầu ngón tay, ngẩng đầu nhìn trộm Phong Hoa, sau đó cúi đầu, dùng cái giọng ấm ức, thương lượng với Phong Hoa.
“Người ta cũng không thể cứ gọi cái tên là…“thái giám tổng quản” mãi được đúng không?”.
“Ừm, đúng”. Phong Hoa lạnh lùng đáp.
“Tạ chủ long ân!”. Hệ thống quả thật cảm động đến mức rơi nước mắt, hận không thể ôm bắp đùi Phong Hoa mà hôn chụt chụt ~
“Thế thì gọi là nam sủng!”. Phong Hoa nhàn nhạt nói.
Hệ thống nhất thời bị sét đánh giữa trời quang.
Nó vội vàng nói: “Kí chủ…không phải, bệ hạ, người không thể đối xử với ta như vậy được, thần thiếp không làm được!”.
Phong Hoa nói: “Hai chọn một”.
Cái giọng không có thương lượng.
Làm mỹ nam được cưng chiều sủng ái trong hậu cung, hay là tổng quản thái giám nắm quyền khuấy đảo một phương?
Khó, chọn, quá.
Hệ thống cắn khăn tay nhỏ, thút thít từ chối, cắn môi như cô vợ nhỏ, nói: “…Tổng quản thái giám”.
“Duyệt”.
Phong Hoa gật đầu, ánh mắt lơ đãng xẹt qua cổ tay…
Máu chảy trước mắt.
Đẹp đẽ, đỏ tươi, hỗn độn.
Máu chảy từ đường rạch trên cổ tay, nở rộ như mạn châu sa hoa trong mắt, cắt lấy sinh mạng…cái chết hoa mỹ.
Phong Hoa nhìn chằm chằm nó, nhíu mày.
Hệ thống vừa được nữ hoàng bệ hạ ban cho cái tên là “thái giám tổng quản” vừa thấy vậy thì trái tim hơi run rẩy, lập tức nơn nớp lo sợ hét lên: “Bệ hạ…”.
“Thật khó xem”. Phong Hoa lạnh giọng đánh giá vết thương trên cổ tay: “Nó làm bẫn “long nhãn” của trẫm”.
Thanh âm chần chừ muốn giải thích của hệ thống, đột nhiên dừng lại!
Thì ra…
“Bệ hạ, người chỉ ghét bỏ vết thương này “ăn ngó sen” thôi sao?”.
Hệ thống thở dài một hơi, nó còn tưởng rằng Phong Hoa không hai lòng với cơ thể vừa xuyên qua đã tự sát này chứ!
“Ăn ngó sen?”. Giọng điệu cô cất giấu sự nghi hoặc nhè nhẹ.
“Thì là…xấu đó, như “khó xem” của bệ hạ đó!”. Hệ thống vội vã phiên dịch cho cô nghe.
Phong Hoa nghiền ngẫm gật đầu một cái, nhớ kỹ.
Cái tên tự xưng là hệ thống này, trong miệng luôn văng ra một số điều kỳ kỳ quái quái.
Ví dụ như là, cái gì mà “hệ thống kí chủ”, “xuyên qua thế giới”, “hoàn thành nhiệm vụ”, “tấn công chiếm đóng đế quân”…
Nhưng mà, chỉ cần có thể sống là được…
Nàng không thèm quan tâm là ở đâu.
Vì vậy, vừa mở mắt ra đã cảm thấy xa lạ đến nghiêng trời lệch đất…

/456