Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 10 - Chương 10

/215


Bộ lạc chúng ta là Dực Hổ. Vu y Phân Đạt tuyệt không vì vấn đề của Liễu Thư mà gây khó dễ, ngược lại rất hưng phấn lôi kéo Liễu Thư cùng ngồi ở trên giường đá mà bắt đầu nói không ngừng.

Bộ lạc Dực Hổ, cũng giống như tên.

Dực Hổ, là hổ thú có một đôi cánh có thể bay lượn trên không trung.

Bộ lạc của chúng ta coi như là một bộ lạc lớn, có bốn năm trăm nhân khẩu, trong đó có hơn một trăm giống cái, mùa hè năm nay trong bộ lạc có vài ấu tể vừa được sinh ra. Trên mặt Vu y Phân Đạt mang theo tươi cười giải thích cho Liễu Thư về bộ lạc Dực Hổ, lúc nói tới những sinh mạng nhỏ mới ở trong bộ lạc thì trên mặt không dấu được vẻ vui mừng yêu thương.

Ở đây có một bộ lạc Dực Hổ tộc sao? Liễu Thư hỏi thăm tin tức mình muốn biết.

Đương nhiên không phải, bộ lạc trước kia của con hẳn là rất hẻo lánh, cho nên con không biết thứ này. Kỳ thực thì cũng không phải tất cả chỉ có bộ lạc Dực Hổ chúng ta mà cũng có một vài bộ lạc phân tán bên ngoài. Vu y Phân Đạt dừng một chút rồi lại nói tiếp: Ở phía Đông bộ lạc chúng ta có một con sông lớn, kêu là Xích Hà, nơi đó bộ lạc Dực Xà tộc ở, đó là một bộ lạc lớn, nhân khẩu rất đông, giống cái của bọn họ cũng nhiều, còn rất đẹp. Vu y Phân Đạt bĩu môi, hiển nhiên có chút bất mãn vì giống cái nhà mình kém hơn bộ lạc người ta.

Lại đi tới phía tây thì chính là bộ lạc Dực Báo tộc thực chất cũng là bộ lạc lớn, ở phương Bắc là bộ lạc gấu ngựa tộc. Thú nhân tộc gấu ngựa và bộ lạc Dực Hổ không giống nhau, bọn họ cũng không có hai cánh nên không thể bay được, nhưng mà mỗi người đều có hình thể cao lớn, thực lực cường hãn, không thể khinh thường.

Mà ở địa phương cực Bắc có một vách núi đen, nơi đó là tộc diều hâu mạnh mẽ ở, tộc diều hâu mạnh mẽ mới là vương giả chân chính trên bầu trời, đi săn vô cùng lợi hại. Nhưng mà nhân số tộc nhân của bọn họ từ xưa đến nay cũng rất ít, hơn nữa bọn họ có thói quen với hoàn cảnh ở phương Bắc bình thường không đi đến địa phương khác trên đại lục. Đồng thời cũng không thường trao đổi cùng với bộ lạc thú nhân khác, trong tộc thực sự ít có thú nhân hoặc là giống cái thông hôn với tộc bên ngoài. Ta nói những cái này đều là bộ lạc chủ yếu, còn có những bộ lạc nhỏ khác thì ta cũng không nói nhiều, mà bộ lạc Dực Hổ chúng ta cũng là một bộ lạc lớn.

Liễu Thư sợ hãi than, mình thật đúng là đủ năng lực mà, trực tiếp xuyên qua hàng tỉ năm ánh sáng, tới một thế giới khác hoặc là nói là một tinh cầu khác. Hơn nữa cũng không phải như mình suy nghĩ tưởng tượng cái gì mà tu chân ma pháp linh tinh, mà là dị thế chân chính, ngay cả chủng tộc cũng bất đồng, còn là xã hội nguyên thuỷ. Ngươi để cho cô là một nhân loại tân tiến từ thế kỷ hai mươi mốt một khi xuyên qua lại trở về trước giải phóng, bắt đầu cuộc sống ăn trấu nuốc rau, hơn nữa chung quanh vẫn là nguyên thủy ừ, thú nhân. Thế thì một chữ 'ngược' cũng coi như là rất cao rồi, cuộc sống này làm sao mà qua được đây.

Mặc kệ Vu y Phân Đạt tiếp tục nói thêm gì nữa, tâm hồn của Liễu Thư đã bắt đầu bay xa, cô nghĩ xem mình nên ứng phó với hoàn cảnh hiện tại như thế nào. Cô vẫn còn chưa có nghĩ


/215