Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 183 - Một trăm năm trước [26]

/191


Mặc Khuynh một chữ cũng không buồn tiếp.

Cô đứng dậy, nói: "Về thôi."

"Sao điện thoại của tôi lại vỡ rồi?"

Tống Nhất Nguyên muốn đứng dậy, phát hiện điện thoại trên đất của mình, nhặt thử lên, điện thoại đã hoàn toàn không dùng được nữa.

Tống Nhất Nguyên ngẩng đầu nhìn Mặc Khuynh: "Được hỗ trợ không?"

Mặc Khuynh nghe đến vấn đề này là nhíu mày: "Anh hỏi Hoắc Tư đi."

Hoắc Tư rốt cuộc vẫn không dễ dàng buông tha cho cô.

Người của nhánh 101 quá ít, không có bộ phận quản lý thu chi độc lập, thế là với lòng nhiệt tình của mình, sau khi biết Mặc Khuynh nộp đơn xin cấp kinh phí, Hoắc Tư đã chủ động viết báo cáo.

Đại ý là, nếu nhiệm vụ đã chung nhau, thì thu chi cũng chung đi.

Chủ nhiệm An có lẽ cũng không xem kỹ, đồng ý rồi.

Thế nên, bây giờ Mặc Khuynh muốn chi tiêu cái gì đều phải thông qua nhánh Hành Động.

Mà--

Thông qua nhánh Hành Động, tức là phải được Hoắc Tư và thủ lĩnh Phạm thông qua.

"Mấy người..." Người lang thang có gia tài bạc triệu - Giang Khắc trầm mặc đứng bên cạnh một hồi lâu, cuối cùng cũng hỏi ra, "Thiếu tiền đến vậy à?"

Ba người: "..."

Vì tôn nghiêm của nhánh, bọn họ đều giữ trầm mặc.

Giang Khắc nhìn ra sự quật cường của ba người, bỗng nhiên thấy buồn cười, nhưng cũng không vạch trần.

"Về trước đi." Giang Khắc nói.

Qua Bốc Lâm và Tống Nhất Nguyên không bị thương, chỉ hơi đau ở cổ, đứng dậy, phủi bụi trên người là giống người khỏe mạnh bình thường rồi.

Lúc về, là Giang Khắc lái xe.

"Giang tiên sinh, tối nay làm phiền anh rồi." Tống Nhất Nguyên ngồi ở hàng sau, còn khá khách sáo, "Đi cùng chúng tôi giúp đỡ nhiều việc như vậy."

Giang Khắc thản nhiên nói: "Ghi nợ trước đi."

"..."

Tống Nhất Nguyên đờ cả người.

Qua Bốc Lâm vẫn còn ngẩn ngơ ngồi một bên, có lẽ là bị dọa thật rồi, mờ mịt hỏi lại: "Nợ cái gì?"

Tống Nhất Nguyên nhìn vị thủ lĩnh tiền nhiệm bằng ánh mắt đầy thương hại, đưa tay vỗ vỗ vai Qua Bốc Lâm, sau đó thì thầm nói: "Nhân tình."

"A?"

Qua Bốc Lâm sững sờ.

- - Nếu là ghi nợ, thì sẽ phải trả.

- - Giang tiên sinh là người tính toán vậy sao?

Nhưng mà, hai người bọn họ đều rất mệt, chỉ có thể thầm oán thán trong lòng, một lát sau, mí mắt rũ xuống, hai người không hẹn mà cùng thở hắt ra một hơi, sau đó ngủ gục.

*



Giang Khắc cho xe chạy đến khách sạn ba người thuê.

Mặc Khuynh mở cửa, quay đầu nói với Giang Khắc: "Anh chờ tôi một lát."

Giang Khắc không hé răng.

Mặc Khuynh nhảy xuống xe.

Rất nhanh, Mặc Khuynh đi trước, hai người Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm thì dắt díu nhau cùng đi vào khách sạn.

Giang Khắc nhìn bóng lưng màu đỏ kia đi vào khách sạn, tắt máy, mở cửa kính xe.

Bên ngoài đang có mưa bay, gió nhẹ mang theo hơi nước, hắt trên mặt.

Giang Khắc lấy một điếu thuốc đặt vào miệng, châm lửa, sau đó ném bật lửa sang một bên.

Khói trắng vừa tỏa ra, lập tức bị gió thổi tan.

Ánh mắt của Giang Khắc dừng trên chân trời phía xa.

Đêm đen nặng nề.

Trời sắp sáng rồi.

...

Mặc Khuynh quay về phòng, vọt đi tắm rửa, thay sang một bộ quần áo khác.

Trước khi đi cô có mang theo một đôi sandal, vẫn cất trong ba lô, bây giờ vừa tiện có thể lấy ra dùng.

Đi giày xong, Mặc Khuynh ra khỏi khách sạn, đi đến cạnh chiếc xe dừng bên đường.

Trong xe khói thuốc lượn lờ, mùi thuốc lá thoang thoảng.

Một đêm không ngủ, chịu đựng đến tận bây giờ, khuôn mặt của Giang Khắc đã không giấu được vẻ mệt mỏi.

Mặc Khuynh hỏi: "Tôi giúp anh lái xe?"

Giang Khắc dụi tắt điếu thuốc, nghe vậy thì liếc cô một cái, hỏi lại: "Có bằng lái?"

"..." Tuy là không có bằng lái, nhưng Mặc Khuynh có thừa năng lực, "Để tôi lái."

"Thôi." Giang Khắc xoay chìa khoá, giọng nói nhàn nhạt lười biếng, "Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật."

"..."

Lời này từ miệng hắn nói ra, nghe thế nào cũng rất ngứa tai.

Nhưng Mặc Khuynh cũng không tranh cãi với hắn.

Xe khởi động, đi về phía bờ sông.

*

Trời vẫn còn sớm, bóng đêm chưa bị đẩy lùi.

Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm vừa mệt vừa buồn ngủ, không còn tâm trạng nào mà làm gì nữa, đèn cũng lười bật, đi thẳng đến giường của mình ngã xuống.

Tống Nhất Nguyên mơ mơ hồ hồ, đầu vừa đặt xuống gối, ý thức lập tức mơ hồ.

Nhưng--

Khi anh ta sắp ngủ say, trong phòng bỗng vang lên tiếng hét đầy sợ hãi.



"Á---"

Tống Nhất Nguyên như con cá chép ngồi bật dậy.

Anh ta mù mịt nhìn xung quanh, đầu óc choáng váng, sau đó mới nhận ra tiếng la này phát ra từ giường bên cạnh.

"Cái thằng nhóc này, làm sao thế hả?" Tống Nhất Nguyên xuống giường, thuận tay bật đèn ở đầu giường lên, nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cũng không thấy sét đánh mà."

Nhưng Qua Bốc Lâm đã ngồi dậy, cả người run cầm cập, khuôn mặt tái mét.

Tống Nhất Nguyên khựng lại.

Dáng vẻ này khiến anh ta khó mà không nhớ đến em trai mình.

Tống Nhất Nguyên khẽ thở ra một hơi, ngồi xuống mép giường, kiên nhẫn dỗ dành.

Anh ta vỗ vai Qua Bốc Lâm: "Không sao, không có ma."

Qua Bốc Lâm vẫn run rẩy không ngừng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng nhờ Tống Nhất Nguyên kiên nhẫn dỗ dành, dần dần cũng trở nên bình tĩnh.

"Anh Nguyên." Qua Bốc Lâm nghiêng đầu, đôi mắt long lanh nhìn Tống Nhất Nguyên, anh ta túm lấy tay áo của Tống Nhất Nguyên, "Tối nay chúng ta lại ngủ chung giường nha?"

Nhìn đôi mắt này, rất khó mà khiến người ta không thương xót.

"..." Tống Nhất Nguyên trầm mặc một lát, cuối cùng vỗ vai Qua Bốc Lâm, đứng dậy, "Ôm theo chăn đi."

"Vâng vâng."

Qua Bốc Lâm ngoan như cún, ngoan ngoãn ôm theo chăn đi sang giường của Tống Nhất Nguyên.

Tống Nhất Nguyên ôm chăn của mình lên, nhường ra một nửa chiếc giường.

Qua Bốc Lâm lập tức nằm xuống.

Tống Nhất Nguyên khẽ thở dài, ôm chăn của mình nằm xuống bên cạnh.

Đầu vẫn còn rất nặng, nhưng Tống Nhất Nguyên bỗng không buồn ngủ nữa, hai mắt mở trừng trừng một hồi lâu, cuối cùng dùng cùi trỏ huých Qua Bốc Lâm một cái.

Hỏi: "Rốt cuộc cậu nhìn thấy cái gì?"

"..."

Không có tiếng đáp lại.

Tống Nhất Nguyên nghi hoặc: "Ngủ rồi?"

"..."

Vẫn không có ai trả lời.

Qua Bốc Lâm nằm nghiêng về bên kia.

Tống Nhất Nguyên nhổm người dậy, nhìn thử, thấy Qua Bốc Lâm đã nhắm hai mắt, hơi thở đều đều.

Ngủ thật rồi?

Tống Nhất Nguyên thì thầm "ngủ nhanh thế."

Sau đó cũng không gọi Qua Bốc Lâm nữa, nằm về chỗ của mình, xoay người sang bên kia, rất nhanh cũng ngủ mất.

Tiếng hít thở đều đều truyền tới.

Mà Qua Bốc Lâm nằm bên cạnh, thình lình mở mắt.

/191