Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 218 - Chương 144

/283


Đây không phải là An thị vệ.... thân thể của An thị vệ xác thực là đàn ông, nhưng linh hồn bên trong lại không phải, không hề liên quan gì với nhau cả!

... Sớm biết như thế thì hắn đã không cần phải sờ ngực người ta rồi!

Ngẫm lại hành động vừa rồi của mình, cho dù động kinh như Tiểu Trần Tử cũng sẽ cảm thấy không thể gặp người khác được nữa.

May mắn tất cả mọi người đều vẫn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc, hắn cũng đã quên luôn biểu hiện vừa rồi của kẻ kia, Vậy nếu mời kẻ đó ra tay thì...

Vô dụng, không đợi bọn họ nói hết câu, tiểu lão đầu phất phất tay cắt ngang lời bọn họ nói, Cánh cửa thời không có thể tùy ý thông ở mọi nơi, cửa ở chỗ chúng ta bị hư, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cửa ở những nơi khác, nói cách khác, kẻ đó cũng không giúp gì được cho chúng ta đâu.

Vậy sao... Tất cả mọi người đều cảm thấy hơi thất vọng, chỉ có Tiểu Trần Tử nghĩ đến một người có thể làm như vậy, đôi mắt lập tức phát sáng.

Đây là Đông cung, có rất nhiều cơ quan, chỉ có mình Tiểu Trần Tử mới biết.

Nhân lúc mọi người không để ý tới, hắn hơi lui về phía sau một chút, bên trong giàn hoa trồng cạnh tường có một phiến đá nhô lên, hắn nhẹ nhàng ấn xuống một cái.

Cơ quan bị đụng vào, những tiếng leng keng của chuông báo tin phát ra ở trong phòng nhỏ bên cạnh.

Thị vệ trực đêm lập tức chạy tới, theo như lời phân phó trước đó của Tiểu Trần Tử, đứng ở ngoài điện bẩm báo, Khởi bẩm điện hạ, cung Trường Nhạc truyền tin đến, nói Hoàng hậu nương nương có việc gấp tìm người.

Mặc dù đã là đêm hôm khuya khoắt nhưng Hoàng hậu xảy ra chuyện, lập tức tới tìm con trai cũng hoàn toàn chấp nhận được.

Mọi người không quấy rầy nữa, lập tức cáo từ.

Ra khỏi Đông cung, Hách Liên Dạ lại buông tay ôm Ngư Ngư, Tiểu nha đầu, nàng trở về với bọn họ trước đi, ta còn có chút việc.

Ừm. Ngư Ngư không hỏi nhiều.

Hách Liên Dạ trêu chọc nàng, Sao không hỏi xem ta muốn làm gì?

Ngư Ngư nghiêng đầu, trên khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn hiện lên sự khó hiểu, Nhưng mẹ nói, con gái đều có những bí mật riêng của mình.

Hách Liên Dạ bật cười vỗ đầu nàng, thật ra y rất muốn nói cho nàng biết, có những bí mật không nhất định phải là nữ nhi mới có, mà nam nhân cũng có thể có.

Nhưng... thôi đi, có những chuyện không nên do y nói ra.

Hách Liên Dạ từ biệt đoàn người Ngư Ngư, xoay người lại quay trở lại Đông cung.

Quả nhiên như y dự kiến, vốn dĩ không hề có chuyện Hoàng hậu triệu kiến gấp, Tiểu Trần Tử cũng không làm gì cả, hiện giờ y đang nằm trên nóc nhà Chủ điện Đông cung, ngẩn ngơ ngắm nhìn vầng trăng sáng.

Tại sao lại gạt mọi người?

Tiểu Trần Tử sửng sốt, lúc này mới phát hiện Hách Liên Dạ đã quay trở lại.

Đã nói dối còn bị người khác bắt tại trận, bất kể là do ý tốt hay ý xấu thì cũng sẽ cảm thấy ngượng.

Tiểu Trần Tử hơi thấy mất tự nhiên cười, sau đó lại cảm thấy việc này cũng không hợp lí lắm, hắn hắng giọng, lại bắt đầu dở hơi, Ta chỉ muốn biết xem nói dối có thể ảnh hưởng tới khí chất của ta hay không thôi.

Xem ra ta đã thất bại. Tiểu Trần Tử cảm thấy buồn bực, Khí chất của ta hơn người như thế, cho dù ta nằm trên mái ngói lưu ly thì đệ liếc một cái vẫn có thể nhận ra ta.

Hách Liên Dạ gật đầu, Quả thật, khí chất này mà không thành thân đi thì thật lãng phí.

Dứt lời, y làm bộ như muốn nhảy xuống nóc nhà, Ngày mai ta sẽ nói với mấy cái kẻ trong cung kia, huynh cũng nên đại hôn rồi.

... Thập Nhất!

Tiểu Trần Tử không giả bộ nổi nữa, hắn lập tức nhảy dựng lên ngăn y lại, Không phải đệ nói thật đấy chứ?

Huynh có thể bỏ đi cái ý niệm ngu xuẩn trong đầu được rồi, ta cũng không nghiêm túc đâu.

... Ý niệm gì trong đầu? Tiểu Trần Tử còn muốn tiếp tục giả ngu.

Hách Liên Dạ liếc hắn một cái, Muốn lấy chính bản thân mình dụ An thị vệ mắc câu, để hắn cam tâm tình nguyện tới thời không này giúp chúng ta hoàn thành việc sửa chữa cánh cửa thời không.

Bị Hách Liên Dạ trực tiếp vạch trần tâm tư như vậy, Tiểu Trần Tử cũng hết cách, không còn cách nào che dấu được nữa.

Nhưng hắn vẫn muốn giải thích vài câu, Giúp các ngươi cái gì, đệ cho rằng ta không muốn tới quê hương của tiểu quỷ nước xem thử hay sao? Đến cả kế hoạch đi du lịch vòng quanh thế giới thưởng thức mỹ thực ta cũng đã chuẩn bị hết rồi, còn đang chờ đi về cùng nàng ấy đây!

Hơn nữa, đệ cũng nhìn thấy phản ứng vừa rồi của tiền bối thôi, trong nhận thức trước kia của chúng ta, Huyền Cơ lão nhân quả thật chính là thần, nhưng Huyền Cơ lão nhân lại không bằng tiền bối Đương Thần, tiền bối nhìn thấy 'An thị vệ' lại kích động đến mức ăn nói cũng không lưu loát được nữa rồi.

Một nhân vật lợi hại như vậy có thể kéo đến quốc gia mình là tốt nhất, không tin bây giờ đệ đến hỏi mẫu hậu, nhất định mẫu hậu cũng hi vọng ta có thể thành thân với An thị vệ.

Hơn nữa... Đệ cũng hiểu, ta muốn lấy ai thì không phải bản thân ta có thể quyết định được. Dù sao cũng không thể tự do lựa chọn, vậy thì lấy ai cũng giống nhau cả, có thể thuận tiện giúp tiểu quỷ nước một tay cũng không uổng công nàng là bạn tốt của ta.

Tiểu Trần Tử trầm mặc một lát, sau đó lại khôi phục lại giọng nói cởi mở, Ta đã có đủ may mắn rồi, hắn ta... không đúng, là nàng ta, hình như kẻ đó là nữ nhân!

Tiểu Trần Tử cố gắng thuyết phục bằng cả đống lí lẽ, Hách Liên Dạ cũng không thể không nể mặt, đành cười gật đầu, Nếu huynh kiên quyết với ý nghĩ đó của huynh, vậy ta sẽ nói cho huynh biết 'Thật trùng hợp, từ nay về sau ta cũng làm nữ nhân rồi.

... Có... có ý gì?

Tiểu Trần Tử theo bản năng cúi đầu nhìn xuống bộ vị nào đó... động tác bất lực này thật sự quá chướng mắt, khóe miệng Tiểu Trần Tử khẽ co giật vài cái, quả thực phải kiềm chế.

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc thương lượng với Hách Liên Dạ, Thập Nhất, đệ có cảm thấy trước kia chúng ta gặp mặt nhau nhiều nhất chỉ nhìn nhau, quanh năm suốt tháng không nói đến ba câu có phải rất tốt không?

Hách Liên Dạ cũng rất muốn duy trì mối quan hệ tương thân tương ái với huynh đệ của mình, nên cười ôn hòa, Ta đã năm lần giúp đỡ Ngư Ngư lén trộm đống đồ ăn vặt ở trong hầm ngầm bên trái dưới giường của huynh, sao có thể giả bộ như không quen đây?

... Trái tim Tiểu Trần Tử rỉ máu, thủng từng lỗ từng lỗ nhỏ...

Hai người các ngươi... có còn cho người khác con đường sống không




/283