Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 217 - Chương 143

/283


Thật ra thiên tư của tiểu lão đầu kém hơn so với Hách Liên Dạ, nhưng lão cũng đã sống khá lâu rồi...

Năm đó khi lão chỉ điểm cho Ôn Ngôn thì cũng đã là bộ dạng lão cao nhân đắc đạo rồi, nhưng gần 200 năm qua, ngoại hình của lão vẫn không có gì thay đổi...

Chỉ e ngay cả lão cũng không biết mình đã bao nhiêu tuổi nữa.

Bao năm tích lũy cho nên nội lực cũng thâm sâu đáng sợ vô cùng.

Hách Liên Dạ cười vang, không phản bác lại, Ngư Ngư hiểu rõ nụ cười này có ý nghĩa gì.

Trong từ điển của Hách Liên Dạ không bao giờ có từ nhận thua, không cho y một cơ hội để thử thì tuyệt đối không có chuyện nhận thua.

Phản ứng đầu tiên trong đầu Ngư Ngư, chính là nhớ đến lần đầu gặp mặt, tiểu lão đầu nói thảm họa đẫm máu.

Lúc đó bọn họ còn an ủi mình, với sự cường đại của Hách Liên Dạ căn bản không có gì có thể khiến y bị thương, không ngờ hiện tại lại xuất hiện một loại khảo nghiệm như thế này.

Nàng tuyệt đối không thể để Hách Liên Dạ đi mạo hiểm được!

Sắc mặt Ngư Ngư hiếm có lúc nào lại nghiêm nghị, cứng rắn như lúc này, Hách Liên Dạ, nếu chàng không cõng ta cùng vào trong thạch thất này thì cả đời này ta sẽ không nói chuyện với chàng nữa, nói được làm được.

Hách Liên Dạ hơi sửng sốt, liếc nàng một cái, bất đắc dĩ gật đầu, Được.

Y đáp ứng một cách thoải mái như vậy ngược lại khiến mọi người cảm thấy không yên lòng, nhưng y cũng đã chấp nhận rồi, mà con người y từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối nói được làm được.

Mặc dù tiểu lão đầu chưa bao giờ yêu đương, nhưng cũng cảm thấy bầu không khí này có gì đó không đúng, vội vàng khuyên giải, Các ngươi cũng đừng nản chí, để ta hỏi thăm thêm nữa, có lẽ loại cỏ này cũng sinh trưởng ở nơi khác chăng.

Ông đã sống lâu như vậy rồi, bản tính trời sinh thích đi chơi, hàng năm phải có đến hơn phân nửa thời gian bôn ba thăm thú ở bên ngoài, quả thật có thể tính là một bản đồ đại lục sống.

Nếu ở nơi khác thực sự có loại cỏ này thì lão đã biết rồi.

Trong lòng Ngư Ngư cũng không ôm ấp thêm hi vọng, không tiếp tục vấn đề này nữa, đúng lúc tiểu lão đầu đã tới thì hãy để lão nghe việc kì lạ của Tiểu Trần Tử đi.

Kì lạ, tiểu lão đầu nghe vậy cảm thấy buồn bực, Ta chưa bao giờ nghe những chuyện ma quái như bỏ bùa cả! Để tối nay ta xem thử!

Ban đêm ở Đông Cung.

Hả?

Vừa nhìn thấy Tiểu Trần Tử, tiểu lão đầu kinh ngạc Hả đến mấy lần, giống như trên người Tiểu Trần Tử đang nở hoa vậy, đi vòng quanh hắn vài vòng, nhìn lên nhìn xuống quay trái quay phải vài lần.

Tiểu Trần Tử không cảm thấy phiền não chút nào, Làm sao giờ? Nhất định ta lại đẹp trai hơn rồi!

Ngư Ngư nhìn hắn bằng ánh mắt khích lệ, Hãy chịu đựng, không nên gục ngã vì bệnh tâm thần!

Tiểu Trần Tử: ...

Tiểu Trần Tử móc từ trong lồng ngực một túi thịt bò khô, rốt cuộc hắn cũng chịu chấp nhận một việc, Tiểu quỷ nước, mỗi lần ta bị cô giăng bẫy đến không còn lời nào để nói, những lúc buồn bực thế nào khi ăn bò khô đều cảm thấy thịt bò khô trở nên ít đi.

Ngư Ngư sửng sốt, Nó vốn ít mà, tôi không nói cho anh biết sao?

Mỗi lần tôi tới đều lén giấu của anh một đống lớn thịt bò khô đi rồi! Nàng là người rất thành thật, cho nên không lấy toàn bộ đi.

...Ta liều mạng với cô!

Tiểu Trần Tử không chịu đựng được nhào tới chỗ Ngư Ngư, lại bị tiểu lão đầu kéo lại, Đứa trẻ ngươi... không đúng.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không náo loạn nữa, Hắn bị làm sao?

Ngươi là... Đột nhiên tiểu lão đầu lấy từ trong ngực ra một tập giấy nhỏ xíu lật vài cái, Thái tử Nguyệt Loan quốc Hách Liên Thần?

...Vâng , đã lâu rồi Tiểu Trần Tử không được nghe người khác gọi đầy đủ tên họ của mình cho nên cảm thấy không quen.

Không đúng, không đúng!

Tiểu lão đầu bắt đầu thì thào, Thiên tư của ngươi không tồi, năm đó khi ta muốn thu nhận đồ đệ đã tới đây âm thầm quan sát ngươi, ngươi xem đi, kết quả quan sát ta đều ghi hết vào quyển này mà.

Thiên tư của ngươi tập võ sẽ có tiền đồ rất tốt, học phù chú thì ngược lại sẽ không học được gì, nhưng mà mới mười năm không gặp tại sao linh khí trên người ngươi lại rõ ràng như vậy? Bây giờ ngươi là một thiên tài để học phù chú đấy!

Tiểu lão đầu quay đầu liếc nhìn đám người Ngư Ngư, nhanh chóng nuốt nửa vế còn lại vào trong bụng.

Thật ra ông muốn nói là nếu như có thiên phú trời cho như vậy thì cho dù chỉ là phù chú trung đẳng thôi cũng có thể khiến cho phù chú đó phát huy uy lực lớn nhất, có thể dễ dàng tu bổ được cánh cửa thời không.

Chẳng qua tình huống hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, nếu lão tùy tiện nói ra mà lại phát hiện chuyện đó không thể xảy ra sẽ khiến đám người Ngư Ngư mừng hụt.

Thật ra tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ nam tử áo trắng ngây thơ ra thì ai cũng giống như ai, tuy lão không nói ra, nhưng mọi người vẫn có thể đoán được phần nào.

Tiểu lão đầu vội vàng muốn biết được kết quả, nhanh chóng lấy một lá bùa màu lam nhạt dạy cho Tiểu Trần Tử một câu chú ngữ đơn giản, dạy cho hắn cách sử dụng lực lượng của phù chú.

Đây là phù chú nhập môn, với tư chất của ngươi nhất định có thể thành công lần đầu tiên! Tiểu lão đầu nhìn hắn cổ vũ, Thử xem!

Tiểu Trần Tử là người thông minh, dạy một lần là hiểu, làm theo lời tiểu lão đầu nói, sau đó một tiếng Ầm vang lên, sương mù tràn ngập trong phòng, một con gà mái to lớn xuất hiện ngay trước mặt họ, nó đi lại lòng vòng, hình như còn kêu hai tiếng, sau đó ngẩng đầu rồi bước ra khỏi cửa...

Mọi người: ...Thành công?

Biến thành gà sống rồi! Quá thần kì!

Tiểu lão đầu lau tầng mồ hôi trên trán, Phù chú mà ta dạy hắn là biến ra quả táo...

Mọi người: ...

Thật ra biến ra gà sống còn khó hơn nhiều so với việc biến ra quả táo, nhưng mấy lần thử nghiệm tiếp theo Tiểu Trần Tử đều biến ra thành con rùa, con thỏ, chim sẻ... còn cả mũ...

Tóm lại không biến ra quả táo.

Tiểu lão


/283