Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 211 - Chương 137

/283


Khi cả đoàn người trở về khoảng cách vẫn còn xa, trên mặt đất đã không còn bóng dáng của Trình Ti Nghiên nữa.

Nhìn lại vào trong phòng, Trình Ti Nghiên vừa bị đánh, vết thương trên người vẫn chưa lành, đứng bằng một tư thế cổ quái, trên tay đang cầm một bọc giấy màu vàng nâu nhỏ, đổ thứ ở bên trong vào trong cốc trà trên bàn.

Quả nhiên vẫn không học được bài học thích đáng, vẫn muốn dùng lại cái chiêu cổ quái này.

Chẳng qua số nàng ta vốn không may, đúng lúc bị bọn họ bắt gặp.

Tâm phúc của Phong Ngự Vũ như trút được gánh nặng, người vẫn còn ở đây gấp rút vứt hai cục đá ở ngực... lại cởi nữ trang trên người xuống, lau nước mắt trở lại hình tượng thường ngày.

Thuốc đó là loại mạnh đấy, đừng đụng vào. Nam tử áo trắng đã lâu không mở miệng bỗng nhiên lên tiếng.

Trong trường hợp này, nam tử áo trắng có quyền lên tiếng...

Phong Ngự Vũ sa sầm mặt gật đầu, nhớ kĩ lời nhắc nhở này.

Vốn dĩ hắn còn muốn uống một ngụm nước, nhưng thực chất chỉ ngậm, định tìm cơ hội để ói chỗ nước đó ra.

Giờ xem ra cho dù cả nhấp môi cũng không thể.

Tận mắt nhìn thấy có người cho mình uống loại xuân dược mạnh như vậy, tâm trạng của bất kì ai cũng không hề tốt chút nào.

Sau một hồi ổn định lại cảm xúc, Phong Ngự Vũ lại giống như không hề biết chuyện gì, mang theo tâm phúc đi vào sân.

Thái tử gia. Trình Ti Nghiên dịch dung thành một nha hoàn bình thường vấn an, Người có muốn uống trà không?

Thần sắc Phong Ngự Vũ vô cùng thản nhiên.

Vì vậy một chén trà được đưa tới nằm trong tay hắn, hắn giả bộ uống, thật ra chỉ đổ dọc theo ống tay áo xuống một chút, sau đó...

Ba phút sau, Phong Ngự Vũ phát hiện bi kịch của chính mình.

Vì hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng vô cùng đặc biệt, mọi người đã quên không nói cho hắn biết một người đàn ông khi bị hạ thuốc có bộ dạng như thế nào...

Nhớ đi nhớ lại hơn nửa ngày trời, hắn chỉ nhớ được có một lần tới vương phủ của hoàng huynh làm khách, biểu hiện sét đánh của tiểu thiếp hoàng huynh...

Thời gian đã không còn kịp nữa, nếu không giả bộ bị trúng xuân dược thì nhất định Trình Ti Nghiên sẽ sinh nghi.

Phong Ngự Vũ đã đi đến bước đường cùng, đành phải miễn cưỡng kéo kéo vạt áo, Nóng quá ~~~

Bọn người Ngư Ngư âm thầm vây xem: ...

Huynh đài, huynh cầm nhầm kịch bản rồi!

Nhưng Trình Ti Nghiên quá hưng phấn, hơn nữa còn quá tin tưởng vào hiệu quả của dược liệu, nên không hề hoài nghi chút nào.

Nàng ta đã đốt một loại hương vô sắc vô vị ở trong phòng, những tâm phúc của Phong Ngự Vũ cũng ngã theo hắn, ngất xỉu trên mặt đất.

Không có lời dặn dò của Phong Ngự Vũ, bình thường tiểu viện này sẽ không có người nào xông vào, Trình Ti Nghiên lập tức đóng cửa lại, không thể chờ thêm được nữa mang theo Phong Ngự Vũ đang hôn mê đi, vô cùng cao ngạo hừ một tiếng, Đợi lát nữa ta sẽ làm cho chàng càng nóng hơn!

... Ngư Ngư không còn tâm tư nào ăn đồ ăn vặt nữa, bị sét đánh sắp cháy sém đến nơi rồi.

Cũng may Trình Ti Nghiên tương đối... không thể chờ được nữa, tiết mục sét đánh ngang đầu này bọn họ không cần phải quan sát quá lâu.

Chờ đến khi Phong Ngự Vũ bị dược hiệu phát tác đến mức không đứng vững được nữa mà ngã cả người lên giường, ngay khi Trình Ti Nghiên vô cùng sảng khoái muốn kéo quần áo của hắn thì...

Dừng tay! Ngươi đang làm cái gì vậy!

Tâm phúc của Phong Ngự Vũ như xác chết vùng dậy từ dưới mặt đất đứng thẳng lên, chính nghĩa lẫm liệt hét một tiếng, âm thanh cực kì lớn khiến những cận vệ và nha hoàn ở gần đó nhanh chóng chạy tới, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Phong Ngự Vũ là khách quý, chỉ vì hắn không muốn phô trương nên mới không mang theo nhiều tùy tùng.

Phát hiện bên phía Phong Ngự Vũ xảy ra chuyện, trong lúc nhất thời người của phủ Liên Vương trở nên hỗn loạn, cả đám người bất chấp quy củ xô cửa xông vào, còn mấy người khác chạy đi thông báo cho Liên Vương.

Tâm phúc của Phong Ngự Vũ bi phẫn cả thời gian dài cuối cùng cũng có thể phát tiết được rồi.

Một tâm phúc ôm Phong Ngự Vũ bắt đầu gào khóc, Chủ tử, chủ tử người làm sao vậy? Người tỉnh lại đi! Người hãy mở to mắt ra đi!

... Phong Ngự Vũ vốn chỉ giả vờ làm ánh mắt mơ hồ đi một chút, nhưng thuộc hạ đã nói như vậy thì hắn đành phải nhắm mắt vậy...

Bọn người Ngư Ngư bị sét đánh không hề nhẹ, người ở phủ Liên Vương cũng cảm thấy sự việc vô cùng nghiêm trọng, cảm đám người sợ hãi tới mức mồ hôi chảy ròng ròng.

Nếu Thái tử của Vệ quốc ở đây mà xảy ra chuyện gì thì sẽ có bao người phải rơi đầu đây!

Liên Vương vội vàng chạy đến, thấy vạt áo bị kéo cùng với vẻ mặt đỏ một cách bất thường của Phong Ngự Vũ, còn có nha hoàn vốn dĩ không được xuất hiện ở đây thì lập tức hiểu rõ, nhanh chóng phân phó người gọi thái y đến sau đó nổi giận rống to, Người đâu? Đem con tiện tì này đi!

... Các người dừng tay!

Sự việc phát triển quá nhanh, Trình Ti Nghiên nhất thời không phản ứng kịp, nhưng cũng hiểu được một khi bị kéo ra ngoài thì chắc chắn nàng ta sẽ mất mạng.

Nàng ta chỉ còn dư lại ba tâm phúc, khinh công thì được, nhưng võ công lại bình thường, tuyệt đối không thể cứu nàng ta từ trong tay nhiều cao thủ của Liên Vương ra được.

Ta quen biết Hách Liên Dạ! Trình Ti Nghiên vẫn chưa ngu đến mức bại lộ thân phận của mình, Không tin các ngươi đến hỏi hắn đi!

Thật to gan, Liên Vương nở nụ cười lạnh, Đến giờ mà vẫn còn nói dối là quen với Tĩnh Vương.

Ta




/283