Vương Gia Lạnh Lùng, Vương Phi Bướng Bỉnh

Chương 34 - Tính Kế

/34


Tránh ra!

Liễu Thiên Lạc đẩy Hiên Viên Sở Phong ra rồi chạy vội ra ngoài.

Hiên Viên sở Phong quay đầu lại trợn mắt giận dữ nhìn tú bà một cái sau đó lập tức chạy ra ngoài đuổi theo Liễu Thiên Lạc.

Lạc Nhi. . . . . . Đợi một chút. . . . . .

Liễu Thiên Lạc chân ngắn làm sao có thể chạy nhanh hơn Hiên Viên Sở Phong chứ. Nàng vừa chạy ra khỏi địa lao thì đã bị Hiên Viên sở Phong kéo lại. Hắn xoay người nàng lại, nàng cúi thấp đầu đến mức có thể chạm tới ngực, chỉ lộ ra hai lỗ tai đỏ au chứng tỏ hiện tại sắc mặt của nàng nhất định là vẫn còn chưa bớt đỏ ửng.

“Nàng nghe đây, không phải chúng ta đã là phu thê sao, xảy ra chuyện như vậy không phải lẽ đương nhiên sao, sao nàng lại như vậy chứ?” Hiên Viên Sở Phong sợ nàng thật sự thẹn quá hóa giận, nên lại càng không ngừng giải thích với nàng.

“Cái đó, thật sự ta với ngươi là phu thê, nhưng… nói chung là ngươi tránh ra đi, ta không muốn nhìn thấy mặt người lúc này nữa.” Nàng vò đầu bứt tai nhất định không dám ngẩng đầu lên, kìm nén nửa ngày mới nhỏ giọng nói ra. Dù sao cũng là lần đầu của nàng mà.

Vừa nói xong nàng vội xoay người chạy về phía phòng của nàng, thật là ngượng mà.

Lúc này Vô Thiên mới bước lên đứng sau lưng Hiên Viên Sở Phong hỏi: Vương gia, Vương phi sẽ không sao chứ?

Bổn vương cũng không biết nữa , bổn vương cho rằng. . . . . .

Hiên Viên Sở Phong cúi đầu, nhếch môi nở một nụ cười khổ. Hắn có gì sai chứ, nàng là Vương phi của hắn mà.

Liễu Thiên Lạc một mình lẳng lặng nằm lỳ ở trên giường nghĩ đi nghĩ lại, thật sự là khó có thể xả cơn giận này. Không chỉ là tức Hiên Viên Sở Phong, mà còn tức lão bà yêu tinh kia, nếu không phải là do bà ta thì nàng cũng sẽ không thành ra khó xử như vậy rồi. Chưa từng nghĩ tới đời này mình lại có một ngày bị trúng xuân dược, lại còn là Hợp hoan tán gì đó nữa, hiện tại càng nghĩ tới cái tên kia thì nàng càng cảm thấy buồn nôn.

Nhưng mà nói cho cùng, nàng giống như vẫn tức Hiên Viên Sở Phong hơn. Mặc dù là nàng trúng xuân dược nhất định phải hoan ái , nhưng mà hắn cũng không thể làm hại nàng cả một ngày không thể xuống giường được chứ? Hơn nữa đáng ghét hơn chính là, tại sao lại làm cho cả người nàng đều là vết bầm tím như thế chứ? Nếu không phải là còn có quần áo che phủ kín kẽ, thì quả thật đúng là khiến cho người ta thê thảm không nỡ nhìn.

Lần đầu tiên đó, thật sự là lần đầu tiên đó, hắn không thể làm nhẹ nhạng một chút được sao? Cái tên dã thú này, dám ở trên người bổn Vương phi cắn loạn.

Ngẫm lại thì, xảy ra cũng đã xảy ra rồi còn có thể làm gì nữa chứ? Chuyện hôm nay có lẽ cũng chỉ có thể tự nhận là do nàng xui xẻo mà bị chó cắn thôi.

Chẳng qua là, Hiên Viên Sở Phong thì có thể bỏ qua, nhưng mà tú bà kia thì tuyệt đối không được. Tất cả những chuyện này đều là do bà ta mang tới, không có bà ta cản trở từ phía trong, thì nàng cũng sẽ không bị như vậy rồi, nhất định phải nghĩ biện pháp khiến cho bà ta sống không bằng chết, phải dạy dỗ bà ta một trận mới được.

Hiên Viên Sở Phong vì lo nàng sẽ nghic linh tinh mà trước bữa ăn quyết định đến xem nàng, tiện thể gọi nàng tới ăn cơm luôn. Không ngờ vừa tới cửa thì liền đụng phải nàng. Hai người hơi bối rối nhưng cũng qua một hồi suy nghĩ nên cũng đỡ ngượng ngùng.

Đói bụng rồi sao? Hiện tại, hắn nói chuyện với nàng cũng tự nhiên hạ thấp giọng xuống.

Có phải do lỗ tai của nàng không nhạy không?

Nàng đưa tay ngoáy lỗ tai, một câu nói đơn giản của hắn, sao nàng lại cảm thấy… rất dễ nghe, lại rung động tâm nữa rồi!

Thôi, không thèm nghĩ những chuyện không thể nào.

“Chuyện của tú bà kia, ngươi định… ta muốn xử lí bà ta.”

“Ừ.” Hiên Viên Sở Phong thấy vui vẻ hẳn nên vì nhìn nàng có vẻ cũng không có tức giận gì y lắm.

Liễu Thiên Lạc gạt đầu một cái, bước đến bên cạnh hắn: “Vậy thì tốt, người tìm mười nam nhân cường tráng cho ta! Nhất định là cái loại rất rất cường tráng.”

“Nàng muốn làm gì?” Hắn nheo mắt nhìn nàng, không biết nàng muốn làm cái gì, vô duyên vô cớ muốn tìm nam nhân, còn là mười người! Chẳng lẽ dược trên người nàng lại phát tác rồi, nàng không muốn hắn mà lại muốn người khác? Tự nhiên cảm thấy bực tức, hắn là phu quân của nàng đó, nàng lại công khai tìm nam nhân khác trước mặt hắn, không phải là cho hắn đeo râu xanh rồi sao?

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hình như cảm thấy cái gì đó nên đột nhiên cười yếu ớt, mặc dù chỉ nhàn nhạt nhưng lòng của hắn lại run lên. Không hiểu sao bây giờ chỉ cần một nụ cười của nàng lại có thể ảnh hưởng nhiều tới cảm xúc của hắn như vậy.

“Vô Phong, như Vương phi phân phó mà làm.”

Liễu Thiên Lạc đi đến trước mặt hắn: “Ngươi lập tức đi tìm mười nam nhân cường tráng không bình thường! Mấu chốt là nhất định xấu xí, càng xấu càng tốt.”

Vô Thiên nghi ngờ, nhíu mày hỏi lại: “Mười nam nhân cường tráng, còn… xấu xí!”

“Đúng, cái loại cực xấu, tốt nhất là cái loại làm cho người ta ói. Còn có…” Nàng liếc Hiên Viên Sở Phong một cái rồi nói nhỏ với Vô Thiên, vẻ mặt Vô Thiên lập tức nhăn nhúm.

“D..ạ, Vương phi, thuộc hạ rõ rồi.” Chỉ là hắn tìm đâu ra mười nam nhân xấu xí cường tráng bây giờ! Hơn nữa còn muốn cái đó, đúng là chịu thua nàng.

Trong đại lao.

Vô Thiên tìm mười nam nhân đứng xếp hàng trước mặt Liễu Thiên Lạc và Hiên Viên Sở Phong, nàng không thể không bội phục Vô Thiên, thời gian ngắn như vậy mà lại có thể tìm được mười nam nhân cường tráng, hơn nữa rất xấu.

Hiên Viên Sở Phong nhìn vẻ mặt muốn co giật của nàng, lại nghe nàng thấp giọng nói: “Để ta đi nôn trước, thế nào lại… có thể xấu như vậy?”

Hiên Viên Sở Phong nhìn bộ dáng của nàng, thật sự không nhịn được cười, cuộc đời này lần đầu tiên hắn gặp được một người như vậy, đoán chừng trừ nàng ra, cũng không tìm được người thứ hai. Rồi quay ra vỗ vỗ lưng cho nàng.

“Ta khỏe rồi!” Được một lúc, nàng quay đầu lại nhìn hắn, cùng nhau nhìn, quả thật giống như thiên thần, bây giờ nàng không có dũng khí nhìn nam nhân trước mặt này.

Quay đầu nhìn Vô Thiên, không nhịn được giơ ngón cái với hắn ta. Người mặt rỗ, người răng hô, mắt kim ngư, mặt con cóc, thậm chí có người chưa xỉa răng mà lại cười với nàng, quả thật có đầy đủ bộ dáng không đứng đắn.

Nàng sống đến bây giờ, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy có nhiều nam nhân xấu xí như vậy, lần này coi như được mở mắt.

/34