Vú Nuôi Của Rồng

Chương 10 - Kiếm Tiền Không Khó

/165


Hú... hú... hú...

Một đám yêu lang mặc chiến giáp như dã lang khát máu làm cho A Khờ tê lạnh cả da đầu. Hắn thật sự muốn mắng cho Tiểu Long một trận, nhưng nghĩ đến dù sao nó cũng chỉ là một tiểu hài tử nên hắn đành phải thôi. Hắn biết mình lúc này muốn trốn cũng trốn không được nên dứt khoảng nhảy xuống dưới đất, nghênh ngang ngậm một cái lá nhỏ ở trong miệng, vươn vai lười nhát nói:

- Ài, mấy cái tên yêu lang các ngươi kêu cái gì mà kêu, các ngươi không biết làm phiền bổn tôn đang nghỉ ngơi thì có hậu quả như thế nào sao?

- Ngươi... ngươi là ai?

Một tên thiếu niên mặt trắng dẫn đầu hơn chục tên yêu lang ấp úng lên tiếng hỏi. A Khờ liếc mắt nhìn cái ấn ký đầu sói màu bạc của hắn thì có chút giật mình. Hắn thông qua tiêu ký ở trên người bọn chúng biết chúng đều là người của lang tộc.

Theo truyền thuyết xa xưa của lang tộc, vào thời hồng hoang khai thiên tích địa lang tộc là một trong những bộ tộc hùng mạnh nhất trên mảnh lục địa này. Vào thời ấy, lang tộc sảng sinh ra rất nhiều dũng sĩ tài giỏi. Nhưng những cuộc chiến tranh liên tiếp với các bộ tộc hùng mạnh khác như bạch hổ tộc, hùng tộc, ưng tộc làm cho lang tộc cũng dần một suy yếu. Đến cuối cùng, tại thời khắc an nguy nhất của lang tộc một vị anh hùng của họ đã xuất hiện. Người đó được mọi người tôn sùng như một vị thần quân ở trên trời.

Nghe nói rằng, vị thần quân này có một thứ sức mạnh vô cùng phi thường, ông ta có thể nhấc cả một ngọn núi cao nghìn trượng ném xuống đất làm cho đất vỡ tan tành. Ông ta có thể một mình địch lại ngàn quân, giết người trong một cái chớp mắt. Có một lần, vị thần quân này vì cứu công chúa và vua của lang tộc mà đại chiến với cả một binh đoàn tinh nhuệ của địch. Kể từ đó, mọi người tôn kính mà gọi ông ta bằng cái tên Bạch Lang Thần Quân. Qua mấy ngàn năm, thời kỳ huy hoàng nhất của lang tộc cũng đã là chuyện của quá khứ. Nhưng những chiến tích của vị anh hùng lang tộc thì vẫn luôn được lưu truyền một cách rộng rãi và tôn kính.

Và theo truyền thuyết đó kể lại, sức mạnh của Bạch Lang Thần Quân có được là nhờ vào lời chúc phúc của Bạch Lang nữ thần ban cho. Những người nhận được lời chúc phúc của nữ thần đều có được một cái ấn ký màu bạc hình đầu sói ở ngay giữa trán, đó cũng là sự minh chứng cho thân phận của bọn họ. Mấy ngàn năm qua, ngoài Bạch Lang Thần Quân ra hầu như chưa có một ai nhận thêm một lời chúc phúc nào nữa. Có lời đồn đại cho rằng nữ thần của họ đã rời bỏ họ mà đi. Dù vậy, trong mắt của những lang tộc nữ thần là một tồn tại chí cao vô thượng, không một ai dám xúc phạm đến nàng.

Nhớ đến những chuyện xưa cũ, lại nghĩ đến cái huyết ký đầu rồng ở trên mặt A Khờ bất giác nở một nụ cười vô cùng tà ác. Hắn lần trước không phải nhờ đến nó còn không biết bị yêu hồn long mẫu kia tính toán đến chừng nào. Cảm nhận được tâm tình hắn đang dao động, cái huyết ký trên mặt chợt sáng lên một cách kỳ dị.

Tên thiếu niên có cái ấn ký màu bạc đột nhiên đau đớn mà ôm đầu ngã xuống đất. Cái ấn ký trên trán hắn không ngừng dao động liên hồi. Bầu trời đang trong xanh cũng vì thế mà kéo đến rất nhiều mây đen. Mây đen cuồn cuộn chia bầu trời ra thành hai luồng trắng đỏ. Luồng sáng trắng huyễn hóa thành một con bạch lang to lớn uy nguy mà xinh đẹp. Còn luồng sáng đỏ lại huyễn hóa ra một con huyết long, toàn thân bao phủ bởi huyết vụ, trông nó chẳng khác nào một sinh vật đến từ địa ngục. Con huyết long và con bạch lang vừa xuất hiện liền nhào vô mà thi nhau cắn xé. Cuộc chiến ác liệt đến độ bầu trời cũng bắt đầu rung chuyển, mặt đất không ngừng chấn động. Đến cuối cùng mây đen tan ra, bầu trời lại trở về với màu xanh vốn có của nó. Hai cái hư ảnh cũng tan biến trở về lại trong thân thể của A Khờ và tên thiếu niên lang tộc. Chỉ có điều, A Khờ thì vẫn bình an vô sự mỉm cười, còn tên thiếu niên lang tộc thì thổ huyết ngã xuống đất rồi ngất xỉu. A Khờ liền nhân đó mà nhảy đến kéo tên thiếu niên lang tộc vác lên vai mà biến mất. Mọi chuyện diễn biến quá mức nhanh, không một ai kịp phản ứng. Đợi đến khi bọn họ lao tới, A Khờ đã nhảy lên cành cây nằm vắt chéo chân cười khẩy. Còn tên thiếu niên lang tộc lại không thấy đâu nữa.

Mấy tên yêu lang lúc này mới nhao nhao lên tiếng đòi người. Một tên trong đó ngồi trên lưng con hắc lang to nhất, tay cầm búa lớn nhảy đến trước mặt A Khờ cố ý thị uy. Khuôn mặt hắn có một vết sẹo lớn, cùng với bộ râu quai nón tạo thành một cái hình tượng vô cùng hung ác.

- Tiểu tử, ngươi mau trả người lại đây, nếu không thì đừng trách lão tử xé xác ngươi ra.

- Ha ha, ngươi là đang dọa ta?

A Khờ cười lớn như thể vừa nghe thấy một chuyện buồn cười nhất trên đời. Hắn khinh bỉ liếc mắt nhìn đám yêu lang trước mặt:

- Cút, các ngươi chưa đủ tư cách nói chuyện với ta. Mau gọi thủ lĩnh của các ngươi lại đây cho ta!

- Hừ, ngươi thật khinh người quá đáng!

Tên lang yêu to lớn gầm lên một tiếng, rồi nhảy lên cao đập cây búa xuống đầu A Khờ. Nhưng A Khờ không có ý định tránh né, hắn trực tiếp vung tay ra chụp lấy cán búa. Rồi đưa chân lên đạp mạnh vào ngực tên yêu lang. Tên yêu lang miệng thổ huyết, rơi xuống mặt đất tạo thành cái hố sâu hơn trượng. Mấy tên yêu lang còn lại đưa mắt nhìn nhau mà không dám tiến lên nửa bước.

Lộp bộp... lộp bộp...

- Hay, hay lắm! Một tên nhân loại nhỏ bé như ngươi thân thủ quả thật cũng không tệ lắm. Xem ra, bổn tướng đi săn chuyến này cũng thu hoạch thật không tệ lắm!

Người lên tiếng vỗ tay là một tên lang yêu trẻ tuổi, tướng mạo có mấy phần tương tự tên thiếu niên khi nãy. Nhưng có điều, tên này bề ngoài uy phong mà nét mặt lại hiện lên mấy phần xảo trá. Xem chừng tên này mới chính là thủ lĩnh thật sự của đám yêu lang này. Mặc dù vậy, A Khờ cũng không để hắn vào trong mắt. Hắn cười lạnh nói:

- Thật sự như vậy sao?

Nói rồi, A Khờ đưa tay lên miệng huýt một tràng dài. Tiểu Long không biết từ đâu cõng theo tên thiếu niên lang tộc lao xuống. Nhìn vẻ mặt có phần ủy khuất của nó, xem chừng là bị ba ba cho ăn thiệt thòi không nhỏ. Đang đúng lúc có mấy tên không mắt không mũi để cho nó trút giận, nên nó càng làm tợn.

00:00 / 03:13Grao... grao... grao... grao...

Tên thủ lĩnh yêu lang nhìn lên bầu mà thảng thốt kêu to:

- Tam muội!

Hắn nói xong mới biết mình lỡ lời nên nín bặt. Nhưng như thế cũng không thoát khỏi tai mắt của A Khờ.

- Khà khà khà, thì ra tên tiểu tử đó là nữ nhân. Hèn gì lúc đó ta cảm thấy ngực hắn có chút to, trên người lại còn có mùi hương của nữ nhân. Chà chà, lần này ra ngoài ta kiếm lời rồi.

Mấy lời lẩm bẩm của hắn lọt vào trong tai của tên thủ lĩnh yêu lang chẳng khác nào tiếng sét ngang tai. Hắn hốt hoảng mà kêu lên:

- Ngươi... ngươi tính làm gì muội muội của ta?

- Làm gì, ta có làm gì hay sao?

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

- Ta thì có ý gì? Ngươi không thấy là muội muội của ngươi đang ở trên lưng của con rồng đó hay sao? Có ý gì thì ngươi đi mà hỏi nó đấy chứ!

Thấy hắn phủi sạch hết trách nhiệm, tên yêu lang thật muốn đem hắn ra đánh một trận. Nhưng cuối cùng hắn cũng đành phải nuốt hận mà xuống nước nói:

- Con rồng đó rõ ràng là do ngươi gọi ra, ngươi nói đi, điều kiện của ngươi thế nào thì bọn ta mới đổi người về được?

A Khờ làm ra bộ dạng rất là khó xử:

- Ai dà, thật ra cái con rồng này là con của một vị bằng hữu gửi nhờ ta trông chừng. Ngươi xem, tính khí của nó hiện tại đang không tốt a! Ngươi nói ta phải làm thế nào bây giờ?

- Cuối cùng thì ngươi muốn cái gì?

Đến lúc này rồi A Khờ cũng không muốn dài dòng nữa. Hắn đưa mắt nhìn đám tù nhân đang bị trói lại ở đằng kia.

- Ngươi giao hai ả báo nữ kia cho ta, đồng thời thả đám tù binh kia đi. Với lại, ta cần vài con chiến thú để làm thú cưỡi và một ít vật dụng cần thiết để qua lại. Hiện tại ta đang rất nghèo, không biết giá của một vị thánh sứ lang tộc thì đáng giá bao nhiêu đây?

Hắn còn cho rằng mình đã ra giá có chút cao rồi, không nghĩ đến tên thủ lĩnh lang tộc lại sảng khoái mà ném cho hắn một cái túi đựng đồ, nói:

- Bên trong là hai trăm viên tinh linh thạch, và một vạn viên tử linh thạch cùng với hơn một trăm viên ma hạch cấp ba, mười viên ma hạch cấp bốn. Ngoài ra còn có một số chiến giáp và vũ khí khác nữa. Tổng cộng giá trị bên trong cũng gần mười vạn tử linh thạch.

A Khờ mặt dù chưa nhìn thấy qua tử linh thạch nhưng hắn cũng biết được giá trị của nó. Đây là một loại vật phẩm dùng như tiền tệ lưu thông nơi thế tục, bên trong đá có chứa năng lượng thuộc tính ngũ hành khác nhau nên được tu sĩ dùng làm vật tu luyện hoặc khảm nạm vào trong vũ khí cần dùng khi chiến đấu. Tùy vào kích thước cũng như sức chứa năng lượng mà tử linh thạch phân chia đơn vị khác nhau. Thường thì một viên tử linh thạch lớn nhất cũng chỉ đủ sức chứa mười lần giá trị năng lượng. Những viên như thế thì được gọi là tử linh thạch đại. Còn tinh linh thạch thì cao cấp hơn như thế rất nhiều. Một viên tinh linh thạch sức chứa năng lượng vô cùng khổng lồ, viên tinh linh thạch nhỏ nhất cũng có thể chứa đựng được giá trí năng lượng gấp mười lần tử linh thạch đại, tương đương với một trăm viên tử linh thạch loại một đơn vị.

Đột nhiên từ một tên nghèo xơ nghèo xác nhận được một món tài phú kếch sù, hắn thật cảm giác như còn có chút đánh giá thấp năng lực kiếm tiền của mình. Hắn là cha của một con rồng, năng lực bản thân lại không tệ vậy thì tại sao hắn lại phải chui nhũi trong cái xó xỉnh này nữa. Hắn có thể làm, làm được rất nhiều thứ. Chỉ cần có năng lực, cái thế giới này sẽ thừa nhận hắn. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng hưng phấn, rồi không kiềm chế được mà cười phá lên:

- Ha ha, A Khờ ta muốn giàu rồi

/165