Viên Gia Chi Chủ

Chương 7: Tào Quân đánh tới

/13


Có câu nói, tửu là độc dược xuyên tràng, sắc là cương đao róc xương. Từ cổ chí kim, không biết bao nhiêu anh hùng tuấn kiệt vì dính vào tửu sắc mà lỡ mất cơ hội, lãng phí tuổi thanh xuân. Có người hối hận biết sai, về sau căm thù tửu sắc tới tận xương tủy. Có người lại vẫn tiếp tục hành vi phóng đãng, cuối cùng rơi và kết cục thê thảm bi thương.

Rất hiển nhiên, Thuần Vu Quỳnh không biết được thế nào là hối hận biết sai. Cho nên ngày hôm nay hắn nhất định phải trả giá cho việc này.

Thời điểm Quách Viện bưng mã niệu tới Thuần Vu Quỳnh còn vui vẻ cởi quần vừa tiểu vừa hát giữa đại doanh.

Thú vị là hắn vừa tiểu ở góc lều này xong, sau đó lại nhấc quần chạy sang góc lều khác tiếp tục “xả nước”. Hắn muốn xả liền xả, không hề lo vấn đề đủ nước để xả hay không.

Quách Viện nhìn Thuần Vu Quỳnh sững sờ, không kiềm được hỏi Viên Thượng một câu: “Tam công tử, đi tiểu mà cũng có thể làm tới mức này, da mặt của Thuần Vu tướng quân cũng quá dầy đi…”

Viên Thượng cùng sừng sỡ một lát. Chung quy da mặt mỏng khiến hắn không nhịn được lập tức lệnh một đám thị vệ đè Thuần Vu Quỳnh xuống mặt đất.

Viên Thượng đi tới chỗ Thuần Vu Quỳnh, cho cái mông tên này một cước, dáng vẻ tiếc hận rèn sắt không thành thép cắn răng nói: “ Này thì tiểu vớ va vớ vẩn ha…làm ta tốn công ngồi dịch 1 đống vớ vẩn vừa dịch vừa ọe….!”

Thuần Vu Quỳnh bị đè xuống đất nhưng vẫn cười đùa, nấc rượu nói: “Đại điệt nhi, cái này không phải vớ va vớ vẩn, thúc thúc gọi chiêu này là “Cùng nhau dính mưa”… Ha Ha Ha Ha!”

“…”

Viên Thiệu đột nhiên quay đầu, hét lớn 1 tiếng: “Mã niệu đâu?”

Quách Viện hai tức giơ lên một cái vò rượu: “Mã niệu ở đây.”

“Được!” Viên Thượng quay đầu chỉ vào Thuần Vu Quỳnh cao giọng hạ lệnh: “Ngươi làm đi!”

“Vâng!”

“Thuần Vu tướng quân, uống rượu…mã niệu này!”

“OK!”

Một vò mã niệu nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Diễn tả một cách chính xác là nhìn thì thấy ít nhưng uống lại thấy nhiều a.

Ngày hôm nay Thuần Vu tướng quân của chúng ta uống không hề ít, cả rượu lẫn mã niệu ….

Sau khi nốc sạch vò mã niệu, cái tên vừa rồi còn cười nói vui vẻ, say xỉn không còn thể diện mặt mày trở nên trắng bệnh. Sau đó ói lên ói xuống, liên tục nôn mửa khiến trên đất xuất hiện một chỗ đầy vết dơ bẩn.

Giữa ánh mắt căm ghét của mọi người, Thuần Vu Quỳnh vỗ đầu đứng dậy, bộ dáng tỉnh tỉnh mê mê. Trong mắt hắn lộ rõ sự mê man, tựa như ánh mắt của một đứa trẻ sơ sinh mờ mịt vô tri.

Một lúc sau, Viên Thượng cất bước đi tới bên người Thuần Vu Quỳnh, thấp giọng hỏi: “Thuần Vu tướng quân, tỉnh rượu hay chưa?”

Thuần Vu Quỳnh ngẩng đầu thoáng nhìn Viên Thượng, sau đó vỗ vỗ đầu cố gắng nhớ lại một đoạn hồi ức ban nãy. Sau đó hắn lập tức nhớ ra, cả người chảy mồ hôi lạnh, ánh mắt đầy sự kinh hoảng cùng lo lắng.

“Bẩm công tử…Đã…đã tỉnh!” Thuần Vu Quỳnh không để ý đầu váng mắt hoa, vội vàng đứng dậy.

“Thật sự tỉnh?”

“Tuyệt đối tỉnh!” Thuần Vu Quỳnh trịnh trọng gật đầu.

“Còn kêu ta gọi ngươi thúc thúc?”

“Tam công tử nói đùa, mạt tướng không dám…” Thuần Vu Quỳnh bắt đầu lau mồ hôi.

“Còn muốn uống tiếp không?”

Thuần Vu Quỳnh cẩn thận nhìn Viên Thượng, thấp thỏm hỏi: “Ý công tử là rượu hay mã niệu ?”

Viên Thượng mỉm cười : “Ngươi đoán xem?”

Thuần Vu Quỳnh hơi do dự : “Rượu?”

“Mã niệu!”

“Không uống, không uống….”

Viên Thượng hoài nghi trong lòng, Thuần Vu Quỳnmot6ngu ngốc thế này mà năm đó có thể làm một trong Bát Giáo Úy, ngang hàng cùng Viên Thiệu Tào Tháo? Hắn đến cùng đã bỏ ra bao nhiều tiền tài để mua chức quan đó a!

Tình hình thế này Viên Thiệu còn dùng cái con hàng này làm tướng quân, không bị Tào Tháo diệt sạch mới là lạ!

Viên Thượng hung hăng trừng mắt với hắn, nói : “Theo ta tiến vào doanh trướng, có việc cần bàn với ngươi.” Dứt lời Viên Thượng liền xoay người đi về chủ doanh, Thuần Vu Quỳnh cùng các tướng lĩnh canh giữ Ô Sào dồn dập theo sát phía sau.

Tiến vào lều trại chủ doanh, Viên Thượng nhìn khắp nơi đều là vò rượu, bên trong sặc mùi rượu thịt.

Viên Thượng cảm thấy bực mình. Hắn vì sự tình Ô Sào mà mang một thân bệnh chạy đông chạy tây, thậm chí còn cãi lại quân lệnh lén xuất binh tới chi viện. Vậy mà tướng quân canh giữ Ô Sào lại cả đêm say rượu, mỗi ngày rượu chè bê bết, rãnh rỗi lại đi tè bậy khắp nơi. Sao ta lại gặp chuyện thế này chứ, rốt cuộc ta đã trêu chọc ai!”

Viên Thượng quay đầu hỏi Thuần Vu Quỳnh: “Trong doanh trại Ô Sào có bao nhiêu quân tốt có thể dùng?”

Thuần Vu Quỳnh hai mắt đờ ra , sững sờ nhìn Viên Thượng.

Phó tướng Khôi Nguyên Tiến dưới trướng Thuần Vu Quỳnh thấy thế, vội vàng đứng ra giải vậy: “Bẩm Tam công tử, trong Ô Sào kỵ binh hai ngàn, nỏ binh ba ngàn, bộ tốt năm ngàn. Binh mã có thể dùng ước chừng 10 ngàn.”

Thuần Vu Quỳnh lúc này như lấy lại được sức lực, nấc rượu gật đầu nói: “Không sai, binh mã Ô Sào ước chừng….khoảng chừng 10 ngàn.”

Viên Thượng thở dài. Tào Thào không chừng một hai ngày nữa liền có khả năng đến đây vậy mà cái tên não bánh bao ngâm rượu này vẫn không biết binh lính thủ hạ mình có bao nhiêu. Chẳng trách kiếp trước trong lịch sử hắn một đêm liền mất Ô Sào. Cứ cái bộ dáng này thì dù có trọng sinh một vạn lần cũng toi công.

Thuần Vu Quỳnh như thế này chỉ sợ là không có tác dụng gì, làm sao bây giờ? Haiz, vẫn là phải dựa vào chính mình thôi! Ai bảo mình lại gặp phải một thằng ma men nhất đẳng thế này chứ.

“Thám tử thủ hạ của ta báo Tào quân có dấu hiệu sẽ phái binh tập kích Ô Sào trong ít nhất một hai ngày nữa. Tối nay ta tới đây không vì chuyện gì khác, chính vì không yên lòng với Ô Sào nên mới suất lĩnh bản bộ binh mã tới đây muốn cùng các ngươi bàn bạc.”

Chúng tướng trong lều nghe vậy đều thất kinh, Ô Sào kỵ đốc Lữ Uy Hoàng vội đứng dậy nói: “Không biết thám tử của Tam công tử có được tin tức này ở đâu? Chủ công đã biết việc này chưa?”

“Chủ công đương nhiên đã biết, vì vậy phái bổn công tử trước tiên tới đây tọa trấn. Đại đội binh mã tiếp viện mấy ngày nữa sẽ lập tức đến.”

Mọi người nghe vậy liền cảm thấy bình tĩnh lại. Nghĩ kỹ thì cũng đúng thôi, Tam công tử là nhi tử Chủ công thương yêu nhất, nếu không có chuyện quan trọng chẳng lẽ nửa đêm rãnh rỗi không gì làm liền chạy đến Ô Sào quậy phá.

“Xin hỏi Tam công tử có hay không tin tức hướng đi của Tào quân, đồng thời ngài dự định thủ Ô Sào như thế nào?” Thuần Vu Quỳnh mở miệng nói một câu phù hợp với thân phận của hắn, khiến mọi người ít nhiều tạm quên đi cảnh tượng ban nãy mới xảy ra.

Viên Thượng sờ sờ cằm, nói: “Ý của ta là thừa dịp Tào quân chưa động thủ, trước tiên đem binh mã chia làm ba đội, đại doanh lưu lại một đội, hai đội còn lại đóng tại ngoại vi đại doanh, mai phục hai bên núi rừng cùng với ngày đêm chuẩn bị, thiết lập cạm bẫy trên đường lớn. Nếu Tào quân tới đây, chúng ta ba đường giáp công, tách nhỏ bọn chúng ra khiến bọn chúng rối loạn. Chúng ta chỉ cần kiên trí tới lúc viện quân của phụ thần đến liền có thể toàn lực xuất kích, đánh tan quân Tào.”

Khôi Nguyên Tiến nghe vậy gật đầu: “Tam công tử đã an bài như vậy, mạt tướng liền lập tức đi chuẩn bị…”

Lời còn chưa nói hết liền nghe thấy ngoài trướng có tiếng bước chân vội vã truyền đến. Quách Viện đầu đầy mồ hôi xông vào chủ doanh, hướng về phía Viên Thiệu cúi đầu, vội vàng nói: “Công tử, đại sự không ổn. Thám tử mới báo, phía Đông Nam đường lớn có một chi Thiết kỵ hướng về phía Ô Sào cấp tốc đánh tới. Không thấy rõ quân kỳ. Nếu thật sự như lời công tử nói thì Tào quân thật sự đánh tới đây rồi.

/13