VỊ VÃN

Chương 76: Ngoại truyện - Gặp đàn lang lầm cả đời (1)

/92


Tối nay thành Hàng Châu náo nhiệt vô cùng. Cho dù Tây Hồ ngày đêm ca múa, cũng kém chiêng trống phố dài, khói trắng đầy trời, đàn sáo trong Hướng Vẫn lâu vang lên liên tục, đèn đuốc sáng trưng.

Đầy đủ mọi thứ, đều đơn giản là hôm nay tiểu thư Dương phủ xuất giá, mười dặm hồng trang.

"Thật không biết là đời trước Dương tiểu thư tu được phúc phận gì, đến công chúa gả đi cũng không có cảnh tượng như vậy." Nha hoàn Hồng Đậu cực kỳ hâm mộ thở dài.

Ta không nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng, vinh hoa phú quý ta không cần, ta chỉ ghen tị phần hạnh phúc này, nhưng ta cũng biết rõ, cho tới bây giờ hạnh phúc cũng không phải việc dễ dàng.

Ta vẫn nhớ rõ vào ngày hôm nay năm ngoái, người nữ tử xinh đẹp quật cường kia, chống đỡ thân thể bị thương nặng, sắc mặt tái nhợt nhìn người nam nhân bản thân yêu sâu sắc nói: “Chàng nói dối, chàng không thật tâm muốn nói lời như vậy.”

Ngay cả đối mặt với lời nói tàn khốc nhất của hắn, nàng ấy cũng luôn không rơi một giọt nước mắt.

Mà nam nhân làm nàng ấy nhớ mãi không quên, tân lang đêm nay lại là chồng của ta, không phải nên nói là chồng trước.

Dù bị mây che phủ nhưng vẫn được ánh trắng chiếu rọi, không phải sao? Nhưng mà khi mỗi một đôi tình nhân trở nên thân thuộc hơn, tất nhiên cũng sẽ có một người đang thương tâm.

Hồng Đậu nói không sai, cho dù là công chúa, cũng không có được cảnh tượng như lúc Dương Vị Vãn gả đi, bởi vì nàng ấy nhận hết đau khổ sẽ tu thành chính quả, mà Dung Uyển ta, một Tứ công chúa có tất cả vinh quang lại không thể ở bên người yêu thương.

--- ------ ------ ------ ---

Đêm dần dần thâm trầm, gió dần dần thổi chập chờn. Dưới ánh nến ta nhẹ nhàng gẩy dây đàn, mà khói trắng ngoài cửa sổ rốt cuộc chậm rãi tan tác đi.

Thuyền hoa hơi chấn động một cái, tiếng bước chân truyền đến có chút hỗn độn. Ta đứng lên, tim đập có chút nhanh hơn, vừa đưa tay vén màn tơ lên, lại bị một cái ngực rộng lớn đè lại, ta miễn cưỡng chống đỡ, mới đứng vững bước chân.

Không cần ngẩng đầu, ta cũng biết rõ là ai. Mùi thuốc nhàn nhạt lượn lờ, mà nhiều hơn là mùi rượu, trong khi từ trước đến nay y là người rất uống ít rượu.

"Xin lỗi Phượng cô nương, hôm nay gia uống say rồi." Nam tử cao lớn đi theo vào có chút bất đắc dĩ nhìn ta.

"Không sao, ta tới chăm sóc y." Ta nhìn hắn mở miệng, nhìn thấy hắn yên tâm rời đi.

"Trà." Giọng nói có chút khàn khàn truyền đến, giống như y rất khó chịu, đỡ lấy cái trán, còn một chút ý thức thanh tỉnh.

Ta xoay người rót trà, vừa cẩn thận thổi cho nguội trà, khi xoay người lại, y đã dựa ở trên giường, dường như đang ngủ.

Đôi con ngươi đen trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, giờ phút này khép chặt đôi mắt lại nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt, ta đưa tay khẽ vuốt gương mặt tuấn tú của y, thử khẽ gọi y: "Tuyên gia."

"Vãn Nhi..." Tiếng kêu không thể nghe rõ bật ra từ trong miệng y, nhưng ta vẫn nghe thấy, trong lòng đau đớn một trận, dường như có máu tươi ồ ạt chảy ra, trong tay như mất sức lực, ly trà nhất thời rơi xuống sàn thuyền, tiếng vỡ vụn cắt qua đêm yên tĩnh.

Có lẽ y bị đánh thức, cố hết sức mở hai mắt, con ngươi ngăm đen mà mông lung nhìn chằm chằm ta, sau một lúc lâu mới hỏi: "Phượng Nhi, sao vậy?"

Tên hiện tại của ta là Phượng Nhi. Trong hoàng thành mọi người đều bởi vì Tứ công chúa mất tích mà náo loạn đến lòng người hoảng sợ, không có ai đoán được ta đi tới Hàng Châu, trở thành một ca cơ che mặt trên thuyền hoa Tây Hồ.

Nhưng mà, ta không ca hát, thậm chí đến nói chuyện cũng đè thấp giọng xuống, ngày nào đó, ta lấy tiếng đàn giữ lại bước chân của y.

Mang khăn che mặt, rũ xuống tay áo xanh biếc, nơi nào đánh đàn, đưa tình khẽ trêu chọc. Dưới ánh trăng mờ, cười gặp nhau, giống như thấy Quỳnh Chi Ngọc Thụ* dựa vào nhau, trời ấm áp mây đen biến mất. (Ý chỉ cây phủ đầy tuyết và băng, theo như trong câu là chỉ như hai người thương yêu dựa dẫm vào nhau

Ta nghĩ y sẽ cảm thấy quen thuộc, nhưng chắc không nhớ rõ, đêm cung yến đó, ta đánh đàn, y thổi tiêu, dưới ánh trăng y mặc áo trắng trắng như tuyết, giống như trích tiên, mà ta từ đây rốt cuộc khó quên ánh mắt dịu dàng ngày đó của y.

Sau này mới biết được, chút ít dịu dàng đó chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho tới bây giờ cũng không phải thật tâm cho ta.

"Phượng Nhi?" Y chần chờ gọi ta, giọng nói trầm thấp êm tai.

"Không có việc gì." Ta lắc đầu, cúi người nhặt đồ sứ bị bể trên sàn thuyền, hồn phách lại bị tiếng gọi “Vãn Nhi” của y đánh cho tan tác, chưa từng quay về.

Vãn Nhi, ta cúi đầu cười chua xót, lúc trước y gọi ta là Uyển Nhi, thì ra là đều nhớ đến người khác.

Đầu ngón tay đau đớn, ta kinh ngạc nhìn, mới phát hiện trên tay nhuộm đỏ một mảnh.

Lúc này, một bàn tay to ấm áp cầm lấy tay của ta, y than nhẹ ở bên tai: "Sao không cẩn thận như thế chứ?"

Trong mũi ta chua xót, nén lấy nước mắt trong mắt.

--- ------ ------ ---

Y vừa thuần thục vừa nhẹ nhàng băng bó lại vết thương trên tay ta, mà khi ta ngẩng đầu, lại phát hiện trên trán của y chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Ta nâng chiếc khăn tơ lụa lau cho y, y lại cầm tay ta: "Ta có chút không thoải mái, hôm nay uống hơi nhiều."

"Thiếp biết." Ta cười nhạt, rót cho y một ly trà: "Uống đi, ngủ một giấc, rồi chuyện gì cũng sẽ quên."

Cho dù trái tim bản thân đã đau đớn đến chảy máu, ta vẫn muốn cười an ủi y, bởi vì ta cũng đau đớn như y.

Chỉ trong nháy mắt, ta nhìn thấy trong đôi mắt y xuất hiện vẻ điên cuồng, ta biết rõ đó là cảm xúc y đã đè nén rất lâu rồi

Vươn tay, ta muốn đụng chạm vào mặt y, lại bị y bắt được, cả người đều kéo đến trong lòng y.

Sau một trận trời đất quay cuồng, ta bị y đè ở trên giường, ta giương mắt, nhìn thấy ngọn lửa trong mắt y.

"Phượng Nhi, vì sao nàng luôn đeo khăn che mặt?" Y nhìn ta chằm chằm, giọng nói khàn khàn.

"Thiếp nói rồi, dung mạo của thiếp bị hủy, sợ làm người sợ." Ta cố gắng bình tĩnh mỉm cười.

"Có lẽ, ta có thể chữa khỏi cho nàng." Ngón tay y, để ở trên mái tóc ta.

"Không nên nhìn." Ta kéo tay y xuống, "Thiếp không muốn để chàng nhìn thấy bộ dạng thiếp nhếch nhác."

Càng sợ y tháo khăn che mặt ra, sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.

"Được, ta không xem."

Y nhẹ giọng mở miệng, nụ hôn dịu dàng cách cái khăn che mặt dừng ở trên môi ta, ta sắp rơi lệ rồi.

Ngay sau đó, những nụ hôn như mưa gió tập kích cổ ta, trước ngực, ta cảm giác bản thân giống như nụ hoa, từng chút bị y mở ra, lộ ra mệt mỏi dưới tầm mắt cực nóng của y.

Trong ấn tượng, y là người dịu dàng đến gần như lạnh nhạt, luôn lười nhác cười lạnh nhạt, kỳ thực mang theo xa cách, nhưng y giờ phút này, làm càn mà càn rỡ, nhiệt tình như thủy triều gần như làm ta sợ hãi.

Nhưng ta không thể sợ hãi, cũng không muốn sợ hãi, chỉ đưa tay gắt gao ôm lấy bả vai vững chắc của y, mặc cho y châm ngọn lửa xa lạ lên trên cơ thể mình, tuy ta biết rõ, tối nay ta chỉ là một vật thay thế, một người để y phát tiết tất cả tình cảm và đau đớn.

Không hề đoán trước, thô bạo tiến giữ, làm toàn thân ta run rẩy, đau gần như khó có thể hô hấp.

Nước mắt không chịu kiềm chế chảy ra ồ ạt, ta chưa từng yếu đuối nỉ non như vậy.

"Thực xin lỗi, Phượng Nhi... Ta không biết..." Y khiếp sợ áy náy nói nhỏ, trong hai mắt đẫm lệ mông lung ta không thấy rõ vẻ mặt của y, ta như ở trong nước, như ở trong lửa, đồng thời bị lạnh và nóng tra tấn.

Y nhẹ nhàng hôn tới khóe mắt đầy nước mắt của ta, nhưng y lại không chịu buông ta, y dịu dàng như vậy, nhưng lại luôn làm ta đau đớn.

Ta giãy dụa đẩy bả vai rộng lớn của y, nhưng không cách nào kháng cự được sức lực không khống chế được của y, cảm giác gần như điên cuồng xâm chiếm càng đáng sợ hơn đau đớn, ta bất lực kêu khóc, thấy trên gương mặt tuấn tú kia xuất hiện đau lòng, thì rốt cuộc không chịu nổi nữa, ý thức lâm vào trong bóng tối.

--- ------ ------ ----

Sáng sớm tỉnh lại, trên người đau nhức cùng với nhiều vết ứ đọng nhắc nhở ta đêm qua điên cuồng thế nào.

Ta ngẩng đầu, chống lại đôi con ngươi đen quen thuộc kia, y nhìn ta, trong mắt có tơ máu nhàn nhạt, làm như một đêm không ngủ.

"Thực xin lỗi, Phượng Nhi." Y nhẹ giọng mở miệng, "Tối hôm qua ta không khống chế được."

"Không có việc gì." Ta nhìn y ra vẻ thoải mái mà mỉm cười, "Giống chúng ta như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày này, Tuyên gia cho chỗ tốt là được rồi."

Cánh tay ôm ta bỗng nhiên căng cứng, y nhìn ta, ánh mắt đen tối không rõ.

"Ngày mai nàng chuyển đến biệt viện ở thành Nam đi." Sau một lúc lâu, y mới chậm rãi lên tiếng.

"Cảm ơn Tuyên gia." Ta vẫn nở nụ cười, trong khoảng khắc cúi đầu vào trong ngực y, cười đến chảy nước mắt.

/92