Vị Trà Yêu Đương Thường Ngày

Chương 4:

/322


Chương 4:

“Ai tìm em?” Bạch Ngân ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn, cầm lấy một chai nước khoáng lên uống.

 

“Gan của em cũng lớn thật đấy, không hỏi gì cứ thế uống luôn, cũng không sợ chị hạ độc để dẫn mối.”

 

Không phải ngày đầu tiên Hướng Lang tiếp xúc với nữ sinh viên này, có một số nữ sinh, tâm cao mệnh mỏng hơn giấy, cô mới mời bọn họ đi ăn một chút thôi mà bọn họ đã làm bộ như sắp phải lên thuyền giặc đến nơi vậy.

 

Từng giây từng phút hoài nghi cô hạ thuốc ở trong nước.

 

Sự tin tưởng cơ bản giữa người với người cũng không có.

 

Nếu Hướng Lang cô thật sự dẫn mối, làm gì đến nỗi đến giờ này ngày này còn ở Ngũ Lăng Hoành Quang.

 

Bạch Ngân cười: “Nếu có thể dẫn mối thì em đi liền nhưng đừng hạ giá thấp, năm ngàn vạn không được thiếu một đồng. Cảm ơn.”

 

Hướng nữ sĩ xuỳ một tiếng: “Bán em đi cũng không được năm ngàn vạn.”

 

Bạch Ngân a một tiếng: “Vây phải xem chị bán thế nào. Không có bản lĩnh này chị còn không biết xấu hổ kêu em tới.”

 

Dứt lời cô để hai tay lên bệ cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài xe.

 

“Chị thích bộ dạng mặc người chà đạp này của em.” Hướng Lang nói: “Có muốn từ con nợ trở nên giàu nhanh không?”

 

“Không muốn.” Bạch Ngân kéo cằm, tâm trạng u buồn phát ngốc: “Bởi vì không có khả năng, bây giờ em chỉ muốn an ổn trả nợ thôi.”

 

“Em thật là không có tiền đồ!”

 

Bên đường ráng chiều dần dần sáng lên, chiếc xe màu trắng lái qua, đèn phía sau sáng lên tựa như nhất từng chuỗi minh châu.

 

Rất nhanh đã tới quán trà ở trong tứ hợp viện cổ xưa.

 

Bên ngoài quán trà còn treo đèn lồng, ánh sáng màu vàng sáng trong màn đêm, lá liễu dài ở trong gió diễn tấu vang lên tiếng sàn sạt, tăng thêm mấy phần sắc thái quỷ dị.

 

Bạch Ngân xuyên qua hành lang dài hỏi Hướng nữ sĩ: “Chị còn chưa nói phí lên sân khấu đêm nay là bao nhiêu?”

 

Vừa rồi đầu óc không tỉnh táo mới có thể mơ màng hồ đồ, đoạn quan trọng nhất cũng chưa hỏi rõ ràng liền lên xe của cô ấy.

 

Đều nói làm anh em phải tính toán rõ ràng, chuyện liên quan đến tiền bạc sao có thể là trò đùa.

 

Hướng Lang liếc nhìn cô một cái: “Gặp rồi nói. Đợi lát nữa chuyển cho em 300 lại thêm một bữa cơm.”

 

Lúc này mới thành công hù dọa Bạch Ngân tùy thời có khả năng trốn đi.

 

“Gì mà tiền công ít thế.” Bạch Ngân thở dài, nhưng tốt xấu cũng có thể có một bữa cơm chiều, vậy gặp rồi nói sau

 

Tuy rằng cô cảm thấy hôm nay Hướng nữ sĩ đặc biệt kỳ quái, cô ấy đã từng kêu mình đi ăn cơm, cũng là một bữa cơm thù lao mấy trăm đồng, đơn thuần là tìm người bồi ăn cơm, giống hôm nay tới quán trà có đèn lồng quỷ dị này vẫn là lần đầu.

 

Hướng Lang cũng không nói nhiều lắm, xuyên qua hành lang dài uốn lượn, lên bậc thang cổ kính và cửa gỗ đi vào sân của quán trà, có mỹ nữ mặc sườn xám tiến đến nghênh đón, tay chỉ về một người ở mái che phía tây, nói khách hàng ở nơi đó chờ các cô.

 

Bạch Ngân chỉ lo đi theo Hướng Lang, lên bậc thang đá tới cửa gỗ, trên vách đá lại là từng chiếc đèn lồng nhạt màu, gió cách một hồi lại thổi tới, ánh đèn kia giống như khiêu vũ trên vách đá, nghiêng trai nghiêng phải.

 

Cái khác không nói, cảm giác bầu không khí ở nơi này đặc biệt tốt.

 

Không còn gì để nghi ngờ đây là quán trà có phẩm vị nhất mà Bạch Ngân từng thấy, bởi vì không biết, cho nên cô quả thực khắc sâu ấn tượng với hành lang đá này.

 

Phòng trà phía tây ở cuối, đèn đuốc sáng trưng, dường như còn có thể nhìn thấy bóng người đong đưa, cô đi đến nơi có ánh sáng kia, cảm giác giống như đã đi ở trong mơ.

 

Vừa mới đi vào quá vội vàng, cô đã quên xem quán trà này tên gọi là gì, cô nghĩ có lẽ có quan hệ với đèn lồng. Có lẽ gọi là quán trà đèn lồng? Nếu không gọi là  quán trà nhất phẩm hồng chăng?

 

Cửa được đẩy ra, một người phụ nữ tuổi trẻ xinh đẹp ngồi ở một cái bàn gỗ được chạm trổ tinh xảo, cánh tay cô ấy tuyết trắng thon dài, đang ngồi ở nơi đó uống trà.

 

Trong phòng trà sương khói lượn lờ, cách lớp sương mù đánh giá trang phục trang điểm của cô ấy, cũng nhìn ra người này không phú thì quý, diện mạo thanh tú, đặc biệt cổ ưu nhã giống thiên nga trắng.

 

“Lục tiểu thư.” Hướng Lang dẫn đầu đi vào, khách khí mở miệng: “Người ngài muốn tìm tôi đã giúp ngài mang lại đây.”

 

Lục tiểu thư nhàn nhạt nhấc mí mắt lên liếc nhìn Bạch Ngân một cái, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, đầu ngón tay tuyết trắng ra hiệu để các cô ngồi xuống lại nói.

 

Hai ly nước trà trong suốt đưa đến trước mặt từng người các cô, Bạch Ngân nhìn nước trà nhạt màu, vừa khẽ ngửi đã ngửi thấy hương trà.

“Mời uống trà.” Lục tiểu thư còn rất khách khí, cũng không kiên ngạo, tầm hai mươi tuổi, nói chuyện tùy ý: “Nói bao nhiêu lần rồi, kêu tôi là Khải Nhan là được. Chị đều gọi tôi già như vậy, không thích tí nào.”

 

Lời này nói dí dỏm nghe thì trẻ tuổi, làm người cảm thấy cô ấy không đến hai mươi tuổi, ăn mặc quần áo đầu tóc như người lớn nhưng bên trong thì ngược lại.

 

Bạch Ngân đang khát nước, đang muốn bưng trà lên uống, Lục Khải Nhan buông ấm trà xuống, duỗi tay lấy cái túi xa hoa nhãn hiệu H, không biết tìm kiếm cái gì ở bên trong.

 

Cái túi này giá cả hơn trăm vạn, Bạch Ngân kích động mí mắt, trong lòng hiểu rõ.

 

Một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp xuất hiện trong quán trà tứ hợp viện, cô giản dị không hề khoe khoang, giấu dưới áo sơ mi là đôi cúp C, tùy tiện lấy ra một đồ vật đơn giản cũng có giá vài chữ số.


/322