Vị Trà Yêu Đương Thường Ngày

Chương 3:

/322


Chương 3:

Cô cầm cốc nước trong tay uống cạn một hơi, vị chua của chanh tràn ngập trong khoang miệng. 

 

“Em họ của em khỏe chứ?” Bạch Ngân cố gắng tìm đề tài  để nói chuyện với anh, “Gần đây em không gặp em ấy.” 

 

“Anh cũng rất lâu rồi không gặp cô ấy.” Triệu Gia Ngôn vừa cười vừa gãi đầu, anh mang theo dáng vẻ thiếu niên ngượng ngùng, “Anh không phải bạn học của cô ấy, nào biết cô ấy dạo này sống có tốt không?.” 

 

“Đúng rồi...” Triệu Gia Ngôn hỏi: “Đám chủ nợ cho vay nặng lãi có tìm đến em nữa không?”

 

Bạch Ngân nhìn đôi mắt anh lóe sáng, cô cảm thấy vô cùng trong trẻo, như nước suối trong suốt tận sâu khe núi. Cô có thể tưởng tưởng ra dòng suối trong vắt, ánh mắt ánh không chứa đựng bất kỳ tạp chất nào, cũng tượng tượng trưng cho cuộc đời bình yên sóng lặng, nên trong mắt anh từ trước đến nay đều thấy thế giới hòa bình. 

 

Cô càng cảm thấy mình không nên ngồi ở đây, không nên uống cốc nước vừa rồi. 

 

“Không có.” Cô chớp mắt nhìn anh: “Em phải về rồi, thật ra em cũng mới ăn cơm xong.” 

 

“Vậy em ăn điểm tâm với anh đi.”Triệu Gia Ngôn cật lực muốn giữ cô lại: “Có món bánh Cam Soufflé em thích ăn nữa đó.” 

 

“Hay anh mang về ăn với bạn cùng phòng đi.”  Bạch Ngân đứng dậy đi về. 

 

Triệu Gia Ngôn cũng xem như đàn anh nhưng lại cùng tuổi với cô. 

 

Họ lớn lên cùng nhau, từ nhỏ Triệu Gia Ngôn chính là đứa  trẻ thiên tài ở con ngõ nhỏ nơi họ sống. Anh được mời đến học ở trường tốt nhất Bắc Thành, không chỉ được miễn học phí mà mỗi năm còn được nhận phần học bổng danh giá nhất. 

 

Còn thành tích của cô lại chả có có gì nổi bật. 

 

Vì muốn được học chung trường với anh, năm lớp mười một cô đã tìm giáo viên dạy hội họa, mới miễn cưỡng vào được Học viện Hội họa Trung ương.

 

Lúc ấy gia đình cô còn bình thường. 

 

Cha mẹ kinh doanh một xưởng nhỏ bán sỉ, nhà khá giả, chưa tính là phú nhị đại nhưng cũng không cần lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền. 

 

Tất cả mọi người đều biết cô thích Triệu Gia Ngôn, Triệu Gia Ngôn cũng biết. Hai người chưa nắm tay nhau bao giờ nhưng vẫn hiểu được tấm lòng của nhau. 

 

Sau khi cha mẹ cô thiếu nợ vì vay nặng lãi, mẹ Triệu tìm đến Bạch Ngân, kêu cô ít qua lại với anh. Mà Triệu Gia Ngôn ở bên cạnh lại chẳng nói lời nào, lúc đó cô không hận Triệu Gia Ngôn, chỉ quyết định về sau hai người sẽ không qua lại nữa. 

 

Sau đó, cô nghe nói Triệu Gia Ngôn và em họ của mình ở bên nhau, vẫn là cha mẹ hai nhà tác hợp. 

 

Bạch Ngân cũng vì thế mà bị mất ngủ nhưng nếu so sánh với những chuyện bi thương xảy đến với cô hiện tại, đó chỉ là chuyện cỏn con không đáng nhắc đến. 

 

Trường học thì không lớn nhưng nếu muốn ngẫu nhiên gặp được một người trên đường thì xác suất rất nhỏ. 

 

Chỉ vì một thời gian dài không qua lại với Triệu Gia Ngôn, nay gặp lại anh, tâm hồn thiếu nữ của cô lại lần nữa rung động. 

 

Thoạt nhìn, anh vẫn tốt đẹp như vậy. 

 

Giống thảm cỏ vẫn tươi tốt mặc kệ mọi phong ba bão táp.

 

Anh vĩnh viễn thuộc về cô trong khoảng ký ức đẹp đẽ của hai người năm ấy, nhưng cô biết mình chẳng bao giờ thật sự có được anh.  

 

Cô luôn hy vọng anh có thể mãi sống tốt, một đời an nhiên xuôi gió thuận buồm. Anh vĩnh viễn là quá khứ của cô. 

 

Cha mẹ anh nói đúng, chỉ cần rời xa cô, anh sẽ luôn thuận lợi. 

 

Sân trường về cuối hạ, bầu không khí dần trở nên lạnh lẽo, hàng cây ngô đồng Pháp vẫn tươi tốt như cũ, hương hoa sơn chi bay đến mũi không biết từ lúc nào. 

 

Bạch Ngân bước nhanh đến trước quầy bán đồ ăn vặt ở nhà ăn phía Tây Nam, cô mua một cái bánh sừng bò. 

 

Đang ăn cơm, điện thoại di động của cô bỗng kêu lên, màn hình hiện cuộc gọi từ “chị Hướng phụ trách”.

 

Hướng Lang là người phụ trách dẫn dắt các cô kiêm luôn giám đốc, sau khi Bạch Ngân bắt máy, cô đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Em có thời gian không? Chị đang ở trước cổng trường em đây, chị mang cơm cho em thì thấy một người.” 

 

Bạch Ngân cảm thấy nếu Hướng Lang không có việc gì thì không cần gọi cho cô, cô hỏi: “Chị thấy ai?”  

 

“Em ra đây thì biết, nhìn biển số xe là em đoán được ngay.” Chị Hướng phụ trách nói dồn dập từ đầu dây bên kia: “Nhanh lên, trường không cho chị ở lại lâu đâu.” 

 

Bạch Ngân nhìn bánh mì, lại quay sang nhìn điện thoại, cuối cùng cười nói ngượng ngùng với sếp: “Chị có thể đưa tiền cho em không, em sẽ bỏ bánh mì ngay.”

 

Sếp im lặng, chuyển 150 tệ để đổi lấy việc cô không ăn bánh mì nữa. 

 

Bạch Ngân nhận tiền đi đến trước cổng trường, liếc mắt đã thấy chiếc xe Wulling Hongguang màu trắng của chị Hướng phụ trách. 


/322