Vạn Vực Chi Vương

Chương 5 - Chiến Tích Bất Bại

/20


Thời gian như nước, thoáng qua chín năm.

Sáng sớm mặt trời mới mọc, phần đông tiểu bối Nhiếp gia tụ tại quảng trường , hoặc khoanh chân tĩnh tọa phun ra nút vaò như có như không linh khí thiên địa , hoặc là luyện tập những quyền cước đánh bóng tài nghệ chiến đấu.

Tại một góc quảng trường rộng lớn, một đám hài tử Nhiếp gia tầm mười tuổi nắm chặt nắm đấm, nguyên một đám căm hận nhìn về con đường bằng đá phía đông.

“Hắn chỉ là luyện khí sư tam tầng cảnh giới, ta cũng không tin hắn có thể luôn thắng! Ngày hôm qua , ta vừa mới lần nữa đột phá, hôm nay muốn hảo hảo giáo huấn hắn một chút!” Chín năm đi qua Nhiếp Hoằng mười tuổi, dựa theo lần bốc thăm đó trên đại hội lấy được hạt châu, đã thành công tu luyện đến Luyện khí tầng thứ sáu, thời điểm hắn ở đây nghiến răng nghiến lợi, đầu ngón tay trái điểm một chút điện quang lập lòe.

“ Hoằng ca, hắn ta biết ngươi một lần nữa đột phá, hôm nay không dám đến nữa rồi chứ?” Nhiếp Viễn nói.

“ Không hắn nhất định sẽ tới ,ta hiểu rõ hắn!”Nhiếp Hoằng lắc đầu.

Trong sân rộng , khách khanh (*) Nhiếp gia Ngô Đào , còn có những người kia .. thiếu nam thiếu nữ Nhiếp gia mười bốn mười lăm tuổi , tu luyện ngoài sân, con mắt thỉnh thoảng mà liếc về hướng tây , trên mặt đều là biểu lộ hứng thú dào dạt.

(*: người bên ngoài không thuộc tộc có thực lực tốt được mời về tộc làm trưởng lão hưởng các quyền lợi và phải đóng góp cho tộc , không được tham gia các quyết định quan trọng trong tộc)

“ Nhiếp Viễn , ngươi vừa mới đang nói ta không dám tới sao?”

Nhưng vào lúc này , một cái âm đông trung khí mười phần , theo con đường bằng đá dài hẹp phía đông truyền đến, Nhiếp Thiên người kia rõ ràng so cùng hài tử cùng tuổi cao hơn rất nhiều, chậm rãi hiện ra.

“Đến rồi”

“Biết rõ Nhiếp Hoằng vừa mới bước vào luyện khí tầng thứ sáu, hắn lại vẫn dám đến , lá gan không nhỏ ah!”

“ Thú vị!”

Phần đông thiếu nam thiếu nữ tuổi hơi lớn Nhiếp gia , vừa nghe cái thanh âm quen thuộc kia vang lên, đều là thần sắc phấn chấn.

Mấy tên đang tu luyện đều rì rì đứng lên, long hành hổ bộ luyện quyền , cũng bỗng dừng lại từng đạo ánh mắt đều ngay ngắn hướng tụ lại tại trên người Nhiếp Thiên.

Trong mắt bọn họ , Nhiếp Thiên là thứ dị loại.

Chín năm rồi , từ khi đại hội bốc thăm chấm dứt,cho đến ngày nay Nhiếp Thiên cũng không có thể hiện ra đặc thù thuộc tính tu luyện, hắn lấy được khối xương thú kia , cũng không có cùng hắn linh lực cộng minh

Cũng là như thế , Nhiếp Hoằng , Nhiếp Viễn bọn họ tự thân xác định được thuộc tính linh lực ngược lại đi tu luyện linh quyết đặc biệt , ỷ vào bọn hắn trên đại hội bốc thăm có được linh khí , nguyên một đám tốc độ tu luyện tiến triển tấn cấp tùy thời mãnh liệt. Mà Nhiếp Thiên vẫn còn đang tu luyện Luyện Khí Quyết cơ bản nhất .

Nhiếp Thiên tu luyện tiến cảnh chậm rãi lại để cho tất cả mọi người nói xấu sau lưng, cũng làm cho gia chủ Nhiếp Đông Hải , còn có Nhiếp Thiến vô kế khả thi.

Nhưng mà khiến cho người ta kinh ngạc chính là , Nhiếp Thiên thân thể lại càng ngày càng cường tráng. Điều này khiến hắn và hài tử cùng tuổi lúc chiến đấu , cũng không vì Luyện Khí cảnh giới thấp kém mà rơi xuống thế hạ phong.

Trái lại , chín năm qua , tất cả các bạn cùng trang lứa chiến đấu với Nhiếp Thiên đều dùng thảm bại để hình dung.

Nhiếp Thiên đến nay vẫn bảo trì chiến tích bất bại.

Sở dĩ bọn hắn chú ý đến Nhiếp Thiên chiến đấu ,đều là muốn biết ưu thế thân thể cường đại sẽ khi nào biến mất.

Nhiếp Hoằng , mới vừa hôm qua mới bước vào Luyện Khí tầng thứ sáu cảnh giới, linh lực trong cơ thể ẩn chứa sức mạnh lôi điện bọn hắn trên cơ bản cho rằng kỷ lục Nhiếp Thiên bất bại , sẽ vào trận đấu hôm nay chấm dứt.

Cho nên bọn hắn đều đang âm thầm mong đợi trận đấu này.

“Nhiếp Viễn ,vừa nãy là ngươi đang giễu cợt ta đúng không?Nếu không ,hai người chúng ta trước luyện tập một chút?” Nhiếp Thiên đi lên trước , mắt liếc Nhiếp Viễn dẫn đầu mở miệng khiêu khích.

Nhiếp Viễn tu luyện tới Luyện Khí tầng thứ năm,dưới cái nhìn soi mói của Nhiếp Viễn , rõ ràng có chút khiếp đảm .

Nhiếp Viễn theo bản năng lui lại hai bước , mạnh miệng nói : “Nhiếp Thiên , ngươi hôm nay là đối thủ của Hoằng ca, nếu như ngươi và Hoằng ca đánh qua còn có thể đứng , ta liền cùng ngươi chơi chơi.”

“Không biết xấu hổ.”Nhiếp U nhỏ giọng thầm thì.

“Cũng tốt.”Nhiếp Thiên chẳng hề để ý , khinh thường nói: “Cùng ngươi đánh ta thật không cần đem hết toàn lực.”

“Ngươi!” Nhiếp Viễn vẻ mặt nộ khí .

“Các người tránh ra hết !” Nhiếp Hoằng la hét một tiếng , ra hiệu cho những hài tử khác cách xa một chút, vừa nói chuyện tay phải hắn ra một quả đấm quang điện màu xanh liti( nguyên văn “màu xanh “ nhe mọi người)

Nhiếp Hoằng bên cạnh những người kia hài tử Nhiếp gia, nghe vậy đều vội lui về phía sau đem một khu vực vây lại xung quanh hắn và Nhiếp Thiên.

Trong sân rộng Ngô Đào , còn có những thiếu niên Nhiếp gia lứa tuổi lớn hơn , nhìn không khí chiến đấu căng thẳng đều cười hì hì một bên tụ tập lại trò chuyện với nhau.

Trên điện đá của một tòa điện cao lớn ,Nhiếp Đông Hải, đứng ở bệ cửa sổ hai tay vịn thạch bích ,ở trên cao quan sát quảng trường.

Chín năm qua , Nhiếp Đông Hải lợi dụng quyền lợi Nhiếp gia Chi Chủ nghĩ hết mọi biện pháp muốn tìm được người nam nhân hại Nhiếp Cẩm.

Đáng tiếc đến nay hắn cũng không có bất luận tin tức gì về người nam nhân kia. Người nam nhân đó như bỗng nhiên xuất hiện rồi bỗng nhiên biến mất . Hắn duy nhất lưu lại chỉ có Nhiếp Thiên đang đứng trên quảng trường sắp sửa cùng Nhiếp Hoằng chiến đấu kia.

Thân thể Nhiếp Đông Hải , thì ngày càng tệ ,hắn đã từng cao lớn uy mãnh giờ đã gầy khô như que củi. Là người có nhãn quang chỉ cần nhìn xem hắn sẽ biết rõ hắn chỉ sợ sống không còn được bao lâu.

Trên đài cao, nhìn xem Nhiếp Thiên cùng những người kia hài đông cùng tuổi chiến đấu , nhìn xem Nhiếp Thiên lần lượt chiến thắng hắn đã không đếm được có bao nhiêu niềm vui thú . Nhưng hắn đồng dạng cũng minh bạch ,chỉ ỷ vào thân thể Nhiếp Thiên cường tráng cuối cùng cũng có một ngày sẽ bại. Hắn còn biết , một khi Nhiếp Thiên bắt đầu bại thì cái ưu thế thân thể cường tráng kia cũng sẽ không còn nữa. Về sau sự chênh lệch của Nhiếp Thiên cùng những hài tử kia cũng sẽ theo sự tiến cấp của chúng mà tăng dần lên khoảng cách sẽ ngày càng lớn.

“Sẽ là hôm nay sao…?” Nhiếp Đông Hải tự lẩm bẩm.

“Xuy xuy!”

Một tiếng dị hưởng , theo cùng đó trên quảng trường điện quang lóe lên Nhiếp Hoằng vung quyền ra nắm đấm hét lớn một tiếng , hắn bỗng nhiên xông về phía Nhiếp Thiên .

“A…., là so với trước kia tấn cấp hơn có chút .” Nhiếp Thiên hé miêng đánh mắt nhì về phía Nhiếp Hoằng cường thế tấn công cười cười , vậy mà không có một chút ý tứ nào tránh né.

Nhiếp Thiên đưa tay về phía trước, cậy mạnh bước lên một bước , nhìn Nhiếp Hoằng so ra nắm đấm cũng lớn hơn , hung hăng đánh tới cùng tay phải Nhiếp Hoằng va chạm .

“Bành!”

Hai quyền va chạm nhau , nhất thời phản trở lại Nhiếp Hoằng thế xông lên cũng lập tức ngừng.Nhiếp Thiên lui về phía sau hai bước , nhe răng mà loạng choạng nắm đấm , điện quang liti theo cánh tay hắn lắc lư , truyền lên nắm tay hắn tung tóe ra.

Phần đông người vây xem ngưng thần quan sát , phát hiện mặt sau quyền (mu bàn tay) rõ ràng có dấu vết cháy đen.

“Luyện Khí tầng thứ sáu , nhìn thì như cùng tầng năm chỉ khác nhau một cảnh giới , nhưng trên thực tế bản chất chúng khác nhau.Tầng sáu đã có thể để cho linh lực li khai ra ngoài, mà linh lực kia có thể thẩm thấu cơ thể đối phương.”

Đệ tử chi thứ Nhiếp gia Nhiếp Nhàn , năm nay 14 tuổi đã tu luyện tới Luyện Khí tầng thứ tám, thật sâu nhìn về Nhiếp Thiên lắc đầu tiếp tục nói “mỗi lần quyền thủ va chạm,Nhiếp Hoằng đều có thể đem linh lực ẩn chứa lôi điện trong cơ thể ở lại trong cơ thể Nhiếp Thiên , Lôi điện tích tụ sẽ làm huyết nhục của hắn tê liệt làm cho toàn thân hắn đau nhức buộc hắn phải chia nhỏ một bộ phận linh lực đi chống cự lại lôi điện trong cơ thể ăn mòn.”

“Tiếp tục như vậy không cần quá lâu hắn liền đánh mất sức chiến đấu mặc kệ Nhiếp Hoằng khi dễ.”

“Dùng luyện khí tầng thứ ba đấu với tầng sáu , còn muốn mạnh mẽ cứng đối cứng thật sự là mất trí rồi.”

Khánh khanh Nhiếp gia Ngô Đào nhẹ nhàng gật đầu , dùng ánh mắt tán thưởng nhìn qua Nhiếp Nhàn thoáng suy nghĩ là một người có tiền đồ, sau đó tiếp tục nói : “Nhiếp Thiên ỷ vào thân thể cường tráng những năm nay chiến đấu hắn đã sớm quen lấy cứng chọi cứng , hắn trước kia xác thực chưa từng ăn qua thiệt thòi lớn như vậy. Nhưng hắn cũng không biết Luyện Khí tầng thứ sáu linh lực ly khai thân thể là như thế nào , hắn hôm nay tất nhiên sẽ ăn thiệt thòi , lịch sử bất bại của hắn vậy cũng sẽ trong lần chiến đấu này bị phá bỏ.”

“Nói trắng ra là ,này bởi vì thiên phú hắn không tốt, nếu như hắn cùng Nhiếp Hoằng đồng dạng Luyện Khí tầng sáu linh lực của hắn đồng dạng cũng có thụôc tính đặc thù hắn muốn thắng Nhiếp Hoằng sẽ rất dễ dàng.”Nhiếp Nhàn nói .

“Cảm thấy thế nào ?”Nhiếp Hoăng trên nắm tay lần nữa quang điện lập lòe , lạnh nhạt nhìn về phía Nhiếp Thiên còn đang vẫy tay, “Trên tay ngươi lưu lại liti tơ điện có phải hay không đã lan tràn đến cánh tay ngươi rồi hả? Tư vị thế nào? Cánh tay kia của ngươi có phải hay không đã rất nhức mỏi hả?”

“Có một chút .”Nhiếp Thiên nhe răng , roc ràng có chút đau nhức , “Bất quá khá tốt a….., đối với ta ảnh hưởng cũng không tính là lớn.”

“Còn muốn mạnh miệng? ,Bị áp chế chín năm , liên tục bị đánh bại ,Nhiếp Hoằng lúc này thần sắc hưng phấn giống như rốt cuộc thấy được hi vọng , “ Ảnh hưởng không lớn đúng không ? Vậy thì thử nhiều lần thử xem!”

“Thình thịch !Thình thịch! Bành!”

Nhiếp Hoằng quyền như đạn pháo , không ngừng mà đánh về phía Nhiếp Thiên, mà Nhiếp Thiên cũng thật không có tránh né , vẫn lấy phương pháp cứng đối cứng, cường ngạnh chống lại Nhiếp Hoằng .

Mười phút sau Nhiếp Hoằng dẫn đầu dừng lại , mở lớn miệng hô hấp khí thế như Hổ Địa nhìn xen Nhiếp Thiên.Mà hai cánh tay Nhiếp Thiên thì cháy đen như than, điểm mooyj chút hỏa tinh(than hồng) không ngừng theo cánh tay hắn vẫy đi ra.

Tất cả mọi người đều nhìn ra được , Nhiếp Thiên giờ ngay cả huy động cánh tay động tác cũng có chút cứng ngắc .

Nhưng mà trong mắt Nhiếp Thiên lại toát ra chiến ý chưa từng có như một đầu bạo thú rốt cuộc bị đánh tỉnh , hướng Nhiếp Hoằng bạo rống: “Tiếp tục a, vì cái gì lại dừng lại” Đến a đừng có ngừng !”

Phảng phất hắn mới là người chiếm thượng phong.

/20