Vạn Vực Chi Vương

Chương 4 - Liễu Nghiễm Hoang Mang

/20


Sau giờ ngọ ( 12 giờ trưa).

Nhiếp Thiến trong lòng một trận bực tức, mắt thấy Nhiếp Thiên ăn uống no đủ thật say, chỉ có thể cam lòng ngừng lại.

Nhiếp Thiên từ bốc thăm đại hội mang về mmotoj cái khối xương thú kia, vẫn bị hắn thủy chung cầm ở lòng bàn tay, nhưng Nhiếp Thiến không phất hiện Nhiếp Thiên cùng khối xương thú kia có bbaats kyg đấu hiệu cảm ứng linh khí nào.

“Thật là đồ đần ,đã đoạt nhiều linh bảo đẳng cấp cao như vậy , cuối cùng cũng không biết lựa chọn lấy một cái tốt..”Nhiếp Thiến nhỏ giọng thầm thì.

“Không có tác dụng đâu, cho dù hắn cầm viên hạt châu phẩm chất cao nhất , đối với hắn cũng không có tác dụng gì.Bảy cái dạng linh bảo kia cũng không có cái nào phù hợp với hắn, lần này để hắn tham gia đại hội bốc thăm , tna đã sớm biết sẽ không có thu hoạch gì.”cũng lúc đó, âm thanh Nhiếp Đông Hải vang theo từ ngoài cửa vào.

“Phụ thân , Liễu tiên sinh.”Nhiếp Thiến quay đầu nhìn lại , phát hiện Nhiếp Đông Hải cùng Liễu Nghiễm của Lăng Vân Tông cùng nhau đi tới.

Nhiếp Đông Hải yêu thương nhìn thoáng qua Nhiếp Thiên đang ngủ say chổng vó lên trời, than khẽ , sắc mặt chán nản nói : “Trước đó vài ngày ta đã lặng lẽ thử qua muốn xác định thuộc tính linh khí trong cơ thể của đứa nhỏ này , nhưng mà...”

Dừng lại một chút , hắn tiếp tục nói : “Có lẽ ta cảnh giới chưa đủ , ở trên người hắn ta không có cảm giác được bất kỳ dao động nào của linh lực. Khi đó ta biết rõ , hắn dù có tham gia đại hội bốc thăm của gia tộc , chỉ sợ cũng không hi vọng có thu hoạch gì.”

“Cũng bởi vì hiểu rõ điểm này , ta mới không cố gắng để cho hắn tham gia đại hội bốc thăm.”

Nhiếp Thiến giật mình , có chút mờ mịt nói ra: “Thế nhưng về sau ta khẩn cầu , phụ thân ngìa không phải là...”

Nhiếp Đông Hải cười khổ: “Trong nội tâm ta vẫn có chút không cam lòng , chắc là vẫn còn chút hi vọng xa vời phát sinh kỳ tích . Hôm nay đến xem , là ta nghĩ nhiều rồi.”

“Đều tạ ta .”Nhiếp Thiến tự trách . Giờ khắc này , nàng mới biết được Nhiếp Đông Hải cùng nàng đồng dạng giống nhau đều yêu thương Nhiếp Thiên , rốt cuộc nàng cũng minh bạch Nhiếp Đông Hải vì có thể tranh thủ một tia cơ hội như vậy cho Nhiếp Thiên , tình nguyện cùng Nhiếp gia một lần nữa phát sinh xung đột.Cho dù hắn biết rõ cố gắng của hắn có thể là không có thu hoạch gì.

“Để ta nhìn kỹ một chút đi .”Liễu Nghiễm nói chuyện , đã đi đến bên bệ của sổ , hướng Nhiếp Thiên đang ngủ ra tay rò xét .Hơi nước trắng mịt mờ tầng sáng theo bàn tay Liễu Nghiễm tản ra , ánh sáng ôn nhuận lộng lẫy , khiến cho tay kia của hắn nhìn giống như bạch ngọc.

Cái tay của Liễu Nghiễm nhẹ nhàng đặt tại phần bụng của Nhiếp Thiên , hắn hip mắt thần sắc chăm chú , linnh lực như sợi tóc từ lòng bàn tay theo bụng dưới Nhiếp Thiên , bắt đầu chậm chạp thẩm thấu tứ chi bách cốt của Nhiếp Thiên.

Nhiếp Thiên trong lúc ngủ say giống như có chút toải mái , khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp hiện ra vui vẻ hưởng thụ, lại vẫn phát tiếng ngáy phảng phất như đang trong một giấc mộng đẹp. Ánh sáng bạch quang mờ mịt ôn nhuận , chậm rãi nổi lên dưới da thịt Nhiếp Nhiên , để cho Nhiếp Thiên dưới ánh đèn ciếu rọi như búp bê.

Nhưng mà Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiến nhìn qua Nhiếp Thiên lúc này lại mặt ủ mày chau.

Bọn hắn rất rõ những ngọc thạch giống như ánh sáng kia , đều là linh lực của Liễu Nghiễm.

Những linh lực kia , trong cơ thể Nhiếp Thiên du đãng một vòng, cũng không có dẫn phát ra những biến hóa khác , như vậy có nghĩa trong cơ thể Nhiếp Thiên cũng không có chứa bất kỳ loại linh lực nào khác .

Một lúc sau Liễu Nghiễm thu tay lại , quay người hướng phía Nhiếp Đông Hải lắc đầu.

Nhiếp Đông Hải cùng Nhiếp Thiến đều lộ ra thần sắc thất vọng.

“Lẽ ra không nên như thế , tư chất Tiểu sư muội ta biết , không đơn thuần tại Hắc Vân Thanh , mà ngay cả tại Lăng Vân Tông chúng ta , thiên phú của nàng cũng là nổi bật nhất đấy. Cho dù là cùng người phàm nhân không thiên phú kết hợp , con của nàng cũng sẽ kế thừa một phần thiên phú của nàng , sẽ không thể là cái dạng này.”Liễu Nghiễm gương mặt hoang mang: “Ta đã tỉ mỉ tìm kiếm một lượt trong cơ thể Nhiếp Thiên lấy linh lực cảm giác cũng không phát hiện một tia linh khí .”

“Ai.....”Nhiếp Đông Hải thở dài một tiếng , thần sắc thất lạc.

“Bất quá” Liễu Nghiễm lời nói xoay chuyển , cau mày nói : “Nhiếp Thiên huyết khí lại vô cùng tràn đầy , tại đại hội bốc thăm ta đã nhìn ra , so với hài tử cùng lứa tuổi hắn cường tráng hữu lực hơn nhiều .Huyết nhục của hắn cùng gân cốt rất dẻo dai nếu như không sử dụng nguyên tố linh lực , đơn thuần so đấu lực lượng , hắn trong thế hệ này của Nhiếp gia chỉ sợ không ai bằng.”

“Cái này có gì hữu dụng đâu?”Nhiếp Thiến mặt mũi tràn đầy đắng chát nói : “Những cái kia.... hài tử trong cơ thể có thuộc tính linh lực đặc thù có thể tu luyện phấp quyết linh lực phù hợp với thuộc tính cơ thể , một đám bọn hắn sẽ tiến triển mạnh mẽ sớm đặt trụ cột . Cũng chỉ có hài tử như vậy mới có hi vọng tai lúc mười lăm tuổi tu luyện tới Luyện Khí tầng chín, do đó đạt được ưu ái của Lăng Vân Tông các ngươi.”

“Nhưng Nhiếp Thiên như vậy , không có biểu hiện thuộc tính tu luyện rõ ràng , tốc độ tu lluyeenj của hắn tụ nhiên sẽ chậm hơn rất nhiều . Cũng vì như vậy , khi hắn mười lăm tuổi , cơ hồ là không có cơ hội bước vào Luyện Khí tầng chín.Cửa lớn Lăng Vân Tông đối với hắn sẽ đóng cửa vĩnh viễn , không cách nào tiến vào tu luyện tại LăngVân Tông các ngươi , nhân sinh của hắn sẽ mãi giới hạn tại Nhiếp gia chúng ta.”

Liễu Nghiễm đi đến bên người Nhiếp Đông Hải , an ủi mà vỗ bờ vai hắn , ngữ điệu thâm trường nói : “Không nhập Lăng Vân Tông cũng không phải chuyện xấu , anh tài LĂng Vân Tông chúng ta trên đường chết non có khối người . Muốn lên đến đỉnh cao của đỉnh cao , từng bước đều là hiểm cảnh hung địa , có thể vượt qua được chúng chính là người có được đại vận khí .”

“Như Nhiếp Thiên như vậy ,cả đời vượt qua bình an chưa chắc là chuyện không may mắn .”

Liễu Nghiễm nói điều này lại để cho Nhiếp Đông Hải nhớ tới con gái Nhiếp Cẩm đã chết , trong lòng của hắn chua xót, lập tức im lặng .

“Chuyện bên này xong rồi , ta đây cũng phải trở về Lăng Vân Tông rồi. Tiểu sư muội lúc trên núi đều là ta thay sư phụ chỉ đạo , ta cực kỳ coi trọng ,yêu thích tiểu sư muội đấy.Lão ca ngươi cú yên tâm , cái người hại nàng kia ,ta sẽ luôn để tronh lòng, cũng sẽ đi tìm , nếu có tin tức nhất định sẽ thong báo cho ngươi.”

Nói xong , Liễu Nghiễm lại vỗ nhẹ vai Nhiếp Đông Hải , lúc này mới nhẹ bước li khai .

“Đa tạ tiên sinh ưu ái.” Nhiếp Đông Hải nói lời cảm tạ.

“Cảm ơn Liễu tiên sinh.” Nhiếp Thiến cũng vội vàng nói .

Hai người vốn muốn đưa tiễn , khi ra đến cửa mới phát hiện Liễu Nghiễm đi thật nhanh , thoáng cái đã mất tung mất dạng.

“Liễu Nghiễm đối đãi chúng ta không tệ .”Nhiếp Đông Hải trầm ngâm trong chốc lát, nhíu mày nói : “Hôm nay nếu như không phải Liễu tiên sinh ở đây …những người kia … tộc nhân …Chỉ sợ sẽ đối với Nhiếp Thiên không từ bỏ ý đồ .”

“Ta cùng Tiểu Thiên sau khi rời đi những người kia có phải hay không ?”Nhiếp Thiến oán hận nói.

Nhiếp Đông Hải chậm rãi gật đầu : “Tự nhiên là phải nháo một trận mới yên. Cả đám đều cắn không buông Nhiếp Thiên không phải con cháu trực hệ Nhiếp gia làm cớ , nói hắn tại đại hội bắt thăm làm ẩu ta nên trừng trị . Cũng may Liễu tiên sinh hỗ trợ chuyện, nếu không chính ta cũng không đối phó nổi.”

“Đáng tiếc Liễu tiên sinh , về sau cũng không thường tới .”Nhiếp Thiến thở rài nói.

“Chỉ cần ta còn là gia chủ Nhiếp gia , nhất định sẽ không cho phép bọn chúng làm càn!” Nhiếp Đông Hải khẽ nói.

“ Chỉ sợ phụ thân ngồi ở vị trí kia , cũng không thể ngồi được qua lâu nữa.” Nhiếp Thiến cười khổ.

“Có thể ngồi nhiều một ngày ta liền ngồi nhiều một ngày , ta càng muốn vì ngươi còn có Nhiếp Cẩm lấy lại công đạo đấy!” Nhiếp Đông Hải thần sắc kiên nghị để lại những lời này , cũng là rời đi.

Nhìn qua hắn ,anh hùng tuổi đã xế chiều , Nhiếp Thiến sắc mặt buồn bả, tựa lung trước cửa ngồi ngẩn người.

Trong phòng , Nhiếp Thiên vẫn ngủ say những linh lực mông quang Liễu Nghiễm lưu lại trên người thật lâu chưa tán đi. Da thịt hắn mỗi một lầ run rẩy , những cái linh quang kia , sẽ trở nên ảm đạm vài phần giống như bị huyết thịt tham lam hấp thu luyện hóa. Những điều này , dù là Liễu Nghiễm hay là Nhiếp Đông Hải, Nhiếp Thiến , đều là hoàn toàn không biết gì cả .

Ngày thường Nhiếp Thiến chỉ ngủ trưa nữa canh giờ, Nhưng hôm nay ,hắn lại khác thường ngủ trọn vẹn hai canh giờ, thẳng đến khi người hắn không còn một tia linh lực quang mang , hắn mới toàn thân thư thái tỉnh lại.

/20