Vạn Vực Chi Vương

Chương 2 - Bốc Thăm Đại Hội

/20


Hôm sau.

Đại điện nghị sự Nhiếp gia, tiếng người huyên náo, phi thường náo nhiệt.

Một đám Nhiếp gia già trẻ tụ tập tại bên cạnh Liễu Nghiễn Lăng Vân Tông hỏi han ân cần hy vọng có thể đạt được hảo cảm của Liễu Nghiễn. Tranh thủ cơ hội tốt cho con cháu có thể bước vào Lăng Vân Tông.

Một thân áo bào xám Liễu Nghiễn ngồi trên chủ vị. Miệng hơi cười câu được câu không cùng Nhiếp gia nói chuyện, trong mắt có chút không kiên nhẫn.

Từ đầu đến cuối, Liễu Nghiễn cũng chưa từng đứng lên mà bên cạnh hắn đám người Nhiếp gia thì là khom người thái độ khiêm tốn.

Cửa đại điện, người Nhiếp gia mang theo hài đồng vừa 1 tuổi lục tục tiến vào.

Mỗi một người tiến vào đều mang theo hài đồng đến gặp Liễu Nghiễn. Đối với Liễu Nghiễn cười rạng rỡ giới thiệu rồi mới hướng Tam lão của Nhiếp gia ngồi yên ngay ngắn bên cạnh Liễu Nghiễn thỉnh an.

Nhiếp Đông Hải cùng nhị đệ Nhiếp Bắc Xuyên, tam đệ Nhiếp Nam Sơn vì́ thân phận cũng không có đi nịnh nọt Liễu Nghiễn nhưng mỗi lần cùng Liễu Nghiễn đối mặt cũng đều tiếu dung xán lạn.

Cùng hôm qua khác biệt, hôm nay Nhiếp Đông Hải hồng quang đầy mặt, tinh thần vô cùng phấn chấn hoàn toàn nhìn không ra có thương tích trong người.

Nhiếp Thiến? Ngươi mang theo Nhiếp Thiên tới đây làm gì? Nhưng vào lúc này, một âm thanh không đúng lúc bỗng nhiên vang lên. Vừa mới vẻ mặt tươi cười hướng Liễu Nghiễn giới thiệu hài nhi của mình là Nhiếp Lan, chau mày thần sắc không vui nhìn về phía cửa điện.

Nhiếp Lan chính là con trai của lão Nhị Nhiếp Bắc Xuyên. Là đời thứ hai Nhiếp gia tuổi tác lớn nhất nhưng hắn thiên phú tu luyện không tốt đến nay cũng chỉ là Luyện Khí tầng chín, từ đầu đến cuối không thể phá bình cảnh bước vào Hậu Thiên.

Chính là bởi vì như thế, hắn sớm đã từ việc tu luyện của mình mà là đem tất cả hi vọng ký thác vào ba người con trai.

Bây giờ, đại nhi tử mười một tuổi của hắn đã đạt Luyện Khí là cảnh giới tầng bảy chỉ cần trong vòng bốn năm bước vào tầng cảnh giới thứ chín liền có thể được Lăng Vân Tông ưu ái trở thành đệ tử Lăng Vân Tông. Sau đó được sự giúp đỡ của Lăng Vân Tông thuận lợi tiến vào Hậu Thiên, từ đó sẽ lên như diều gặp gió.

Nhị nhi tử sáu tuổi của hắn, bây giờ cũng đã tu luyện tới Luyện Khí cảnh giới tầng bốn. Cho thấy thiên phú tu luyện bất phàm tu, tương lai đáng để mong chờ.

Hôm nay mang tới vừa đầy một tuổi không lâu của hắn ấu tử Nhiếp Hoằng.

Hắn sinh ra ba con trai đều trải qua tính toán chu đáo chặt chẽ. Mỗi người thời điểm đúng một tuổi đều vừa lúc gặp được năm năm một lần đại hội bốc thăm Nhiếp gia, với lại hai lần trước đều thu hoạch phi phàm.

Lần này đến phiên Nhiếp Hoằng.

Theo một tiếng quát nhẹ của Nhiếp Lan, ánh mắt tất cả già trẻ Nhiếp gia trong điện cùng nhau hội tụ đến trên người Nhiếp Thiến cùng Nhiếp Thiên vừa mới vào cửa.

Đại ca, ta mang Nhiếp Thiên tới tham gia đại hội bốc thăm. Nhiếp Thiến cất giọng nói.

Bên cạnh nàng Nhiếp Thiên khoẻ mạnh kháu khỉnh cùng hài tử một tuổi khác tham gia đại hội cao hơn một chút, cũng rõ ràng khỏe mạnh hơn nhiều.

Nhiếp Thiến tại dưới ánh mắt mọi người, dù thanh âm rất cao nhưng thần sắc ít nhiều có chút bất an.

Ngược lại là Nhiếp Thiên há miệng cười ha ha không ngừng, hoàn toàn không biết từng đạo ánh mắt phóng tới nhiều bất thiện. Giống như không có chút nào luống cuống khi được hưởng loại cảm giác chú mục này.

Nhiếp Thiên? Nhiếp Lan nhẹ hừ một tiếng, sắc mặt thâm trầm, Hắn mặc dù cũng họ Nhiếp nhưng đó là bởi vì chúng ta không biết phụ thân hắn là ai, chỉ có thể để hắn họ Nhiếp. Trên thực tế, hắn không được tính là người Nhiếp gia chúng ta. Dựa theo tộc quy, ngoại tôn Nhiếp gia là không đủ tư cách tham gia đại hội bốc thăm đại. Ngươi không được sinh sự việc không đâu, nhanh chóng mang Nhiếp Thiên ly khai đừng lãng phí thời gian Liễu tiên sinh cùng mọi người.

Cha! Nhiếp Thiến mãnh liệt nhìn về phía Nhiếp Đông Hải.

Mặc kệ con rể ta là ai, Cẩn Nhi trước khi mất đã từng nói phụ thân Nhiếp Thiên tự nguyện ở rể Nhiếp gia ta cho nên Nhiếp Thiên xem như hài tử của Nhiếp gia. Nhiếp Đông Hải không giận mà uy nói.

Đại ca, theo ta được biết ngươi hận không thể nuốt sống cái gia hỏa không biết tên kia. Những ngày này, ngươi một mực lẩm bẩm muốn tìm ra hắn không tiếc bất cứ giá nào giết hắn. Lão Tam Nhiễp gia Nhiếp Nam Sơn, cười hắc hắc, Ngươi làm sao bỗng nhiên liền thay đổi thái độ, thừa nhận thân phận con rể của hắn? Còn có, ở rể. . . Cũng là muốn dựa theo quy củ nữa? Ta nhưng không nhớ rõ, người kia ở tại Từ đường Nhiếp gia ta lập qua thề.

Đúng vậy đúng vậy, không có tại Từ đường lập thệ, không có làm theo nghi thức liền tuyệt đối không tính là con rể̀ ở rể Nhiếp gia.

Gia chủ, ngươi cũng không thể vì để cho Nhiếp Thiên tham gia đại hội bốc thăm liền nhận thức tùy tiện một cái gia hỏa thù sâu như biển là con rể. Ngươi phải biết, thế nhưng là hắn hại Nhiếp Cẩn!

Dù cho ngài là gia chủ, cũng không thể không nhìn tộc quy cố tình làm bậy?

. . .

Trong điện, mang theo hài đồng đến đều là tộc nhân trực hệ* chi thứ Nhiếp gia, nhao nhao ồn ào bất mãn chỉ trích Nhiếp Đông Hải làm loạn.

*Trực hệ: theo ta nghĩ là quan hệ trực tiếp.

Tham gia đại hội bốc thăm nhiều thêm một hài tử liền mang ý nghĩa con của bọn hắn có thể sẽ thiếu một phân cơ hội, bọn hắn tự nhiên sẽ không vui.

Nếu là đổi trước kia, Nhiếp Đông Hải không có bị thương nặng uy danh vẫn còn. Bọn hắn có lẽ còn không dám như thế.

Nhưng hôm nay bọn họ cũng đều biết tình huống của Nhiếp Đông Hải. Cũng rõ ràng không cần quá lâu, cảnh giới của Nhiếp Đông Hải có thể không ngừng thụt lùi mà bị ép nhường ra vị trí gia chủ. Đương nhiên sẽ không tiếp tục cho hắn mặt mũi.

Lão Nhị Nhiếp gia Nhiếp Bắc Xuyên ngồi ngay ngắn trên ghế bất động như chuông, trong điện ồn ào nhưng không có ý tứ muốn ngăn cản.

Ngay tại thời điểm tiếng nói chuyện ồn ào càng ngày càng nghiêm trọng, Liễu Nghiễn đến từ Lăng Vân Tông đột nhiên ho nhẹ một tiếng.

Tất cả âm thanh ồn ào lập tức im bặt.

Lão Tam Nhiếp Nam Sơn nghĩ muốn chất vấn lần nữa cũng im miệng, sắc mặt ngượng ngùng nhìn về phía Liễu Nghiễn.

Khuôn mặt Liễu Nghiễn ôn nhuận như ngọc, thần sắc hơi động một chút. Nghiêm túc nhìn về phía Nhiếp Thiên bên cạnh Nhiếp Thiến, Hắn là. . .nhi tử của tiểu sư muội?

Lúc nói chuyện, trong mắt Liễu Nghiễn lóe lên một tia đau đớn không dễ dàng phát hiện.

Lời vừa nói ra, mọi người Nhiếp gia mới đột nhiên nhớ tới. Nhiếp gia đời thứ hai thiên phú kinh người nhất Nhiếp Cẩn, sớm lúc tại mười tuổi liền tu luyện đến Luyện Khí tầng chín từ đó sớm được đón đến Lăng Vân Tông trở thành đệ tử Lăng Vân Tông.

Mà Liễu Nghiễn, chính là đại sư huynh của Nhiếp Cẩn.

Bẩm tiên sinh, Nhiếp Thiên chính là ấu tử đáng thương của muội muội ta lưu lại. Nhiếp Thiến chán nản nói.

Liễu Nghiễn nhẹ nhàng gật đầu, thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Thiên, ôn thanh nói: Lần này, ta vốn cầm năm dạng đồ chơi nhỏ đi ra nhưng ta cùng tiểu sư muội có giao tình. Vì Nhiếp Thiên ta liền tự mình làm chủ, đem Linh Khí khác nhau mà ta cất giấu cùng nhau lấy ra. Các ngươi thấy thế nào?

Hắn quay đầu nhìn về phía bên cạnh là Nhiếp Bắc Xuyên cùng Nhiếp Nam Sơn.

Liễu tiên sinh đã mở miệng, chúng ta tự nhiên nghe lệnh. Nhiếp Bắc Xuyên vội nói.

Nhiếp Nam Sơn cũng mặt đầy vui mừng tranh thủ thời gian gật đầu, luôn miệng nói: Đều nghe Liễu tiên sinh.

Còn lại đám người đều có không dị nghị gì.

Đã như vậy, vậy đại hội bốc thăm Nhiếp gia hiện tại liền bắt đầu đi. Liễu Nghiễn cũng không nói nhảm, vung tay lên từ bên trong ống tay áo tay trái bỗng nhiên bay ra bảy đạo Bảo Quang.

Bảy đạo Bảo Quang màu sắc khác nhau, đem đại điện Nhiếp gia chiếu sáng rạng rỡ một lúc.

Bảo Quang tản mát trên bàn đá trong đại điện hóa thành bảy kiện đồ vật lóng lánh. Phân biệt là một kiếm, một đao, một phiến* (一扇 ta hk hiểu là cái gì a. Là quạt???), một bộ bao tay, một cây trượng, một châu, một xương thú.

Tất cả già trẻ Nhiếp gia lúc bảy dạng Linh Khí rơi xuống đất đều chủ động đem không gian trong đại điện nhường ra, đám người đứng bao quanh bảy dạng đồ vật lại

Trong nháy mắt ánh mắt mọi người tụ tập bên trên bảy kiện tinh mỹ Linh Khí, không còn nhìn Nhiếp Thiên một chút.

Nhiếp Đông Hải ba huynh đệ cũng đều tức khắc không ý thức đứng lên, thể nội của mình tản mát ra một cỗ linh lực ba động đến cảm giác bảy kiện Linh Khí thuộc tính cùng phẩm giai.

Nhiều tộc nhân Nhiếp gia cũng đều hai mắt tỏa ánh sáng, đồng dạng lấy Linh Lực thể nội cảm giác

Tím xanh đỏ lam, màu sắc linh quang bảo khí khác biệt. Luyện Khí Sĩ Nhiếp gia cảm giác được lực lượng bên trong bảy kiện Linh Khí liền nhao nhao.

Cấp thấp Ngũ phẩm!

Nhiếp Lan trừng lớn mắt, gắt gao nhìn hạt châu màu xanh kia sau khi Liễu Nghiễn lấy ra hô hấp đều có chút gấp rút.

Lão thiên, thật sự là Ngũ phẩm?

Y theo lệ cũ, tất cả Linh Khí đều không phải là cấp thấp tam phẩm sao? Ngũ phẩm Linh Khí cho dù là cấp thấp cũng là giá trị phi phàm, chính là Lăng Vân Tông ban thưởng cho đệ tử chân chính, lần này. . .

Liễu tiên sinh hào phóng! (thật ra là đại khí nhưng ta thay hào phóng a)

Linh Lực mọi người cảm giác hạt châu màu xanh kia bên trong giống như có từng tia từng tia Lôi Điện đang nhảy vọt lấp lóe, càng lộ ra bất phàm. Cũng làm cho tộc nhân Nhiếp gia đỏ mắt.

Lão nhị Nhiếp gia Nhiếp Bắc Xuyên, nhìn chằm chằm về phía hạt châu. Trong mắt lóe lên một đạo quang mang kỳ lạ.

Nhiếp Lan là con của hắn. Nhiếp Hoằng, dĩ nhiên chính là tôn nhi của hắn. Lúc Nhiếp Hoằng sinh ra sau đó không lâu, hắn liền lấy bí thuật lặng lẽ cảm giác thiên phú của Nhiếp Hoằng qua.

Hắn bởi vì cảnh giới không đủ còn ngoài dự định dùng một viên đan dược bất phàm, mới có bảy phần xác định Nhiếp Hoằng thân thể bên trong ẩn chứa thuộc tính Lôi Điện.

Mà hạt châu màu xanh cấp thấp Ngũ phẩm kia rõ ràng chính là một kiện ẩn chứa Lôi Điện cùng thuộc tính Nhiếp Hoằng tu luyện hoàn toàn giống nhau.

Tinh thần Nhiếp Bắc Xuyên khẽ nhúc nhích nhưng mặt hướng Liễu Nghiễn khom lưng nói cám ơn: Đa tạ Liễu tiên sinh hậu ái.

Đám người lấy lại tinh thần cũng sau Nhiếp Bắc Xuyên ồn ào cảm tạ Liễu Nghiễn xuất thủ xa xỉ.

Liễu Nghiễn khoát khoát tay, ra hiệu mọi người im lặng, sau đó nói: Từ giờ trở đi, tất cả mọi người không được sử dụng Linh Lực thể nội để cảm giác, không được hỗn loạn khí tràng đồ vật. Hiện tại, hết thảy đều giao cho tám hài tử tự xem tạo hóa của bọn hắn.

Để tám hài tử vào sân! Nhiếp Đông Hải trầm giọng nói.

Đi thôi! Nhiếp Thiến thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cục buông lỏng Nhiếp Thiên ra.

Lúc bảy dạng Linh Khí rơi xuống đất, Nhiếp Thiên bên cạnh nàng đã hai mắt tỏa ánh sáng không kịp chờ đợi nghĩ muốn xông vào trong. Nếu không có nàng nắm chặt cánh tay Nhiếp Thiên, chỉ sợ Nhiếp Thiên sẽ không để đám người nói xong sớm đã xông ra.

Giờ phút này, nàng vừa mới buông tay Nhiếp Thiên quả nhiên mở ra tư thế ôm lấy thiên địa Đạp đạp chạy ra trận tiến vào bên trong.

/20