Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 246 - Triệu hồi Mạch đại gia (3)

/247


Edit: Diệp Lưu Nhiên

Không chờ nàng có phản ứng, tiếng chim hót thê thảm mà bén nhọn vang lên.

Ngay sau đó nàng cảm thấy hoả diễm trên người mình nháy mắt biến mất. Một đoàn ánh lửa bay về hướng Hàn Thải Thải, bao bọc hắn trong đó, lần nữa rơi xuống biển lửa.

Phút chốc, trước mắt nàng hoa lên. Cảm thấy mình được một bóng trắng ôm vào ngực.

Ngọn lửa biến mất, da thịt nàng dần biến thành ngọc sắc trắng nõn như trước. Kinh mạch phảng phất như dung nham chảy xuôi cũng dần ẩn đi.

Ngẩng đầu, chống lại cặp mắt thâm thúy mênh mông. Thần sắc Mộ Khinh Ca cổ quái hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?” Không đợi hắn trả lời, nàng lại hỏi: “Ngươi làm gì Hàn Thải Thải vậy?”

“Tiểu Ca nhi quan tâm hắn?” Tư Mạch cười. Nhưng sâu trong đáy mắt lại phát ra hào quang nguy hiểm.

Đằng sau khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành, tuấn mỹ như trích tiên lại cất giấu sát ý nồng đậm.

A, Tiểu Ca nhi của hắn lại dám quan tâm đến nam nhân khác… A, hắn nên xử lý tên nam nhân kia thế nào nhỉ? Băm thành thịt vụn? Hay nghiền xương thành tro? Hoặc là lột da tróc xương?

Sắc mặt Mộ Khinh Ca bỗng nhiên chuyển đen: “Hắn là đồng bạn của ta. Không quan tâm hắn, chẳng lẽ quan tâm ngươi sao?” Thân phận Hàn Thải Thải không đơn giản. Nếu chết ở đây, thật đúng là phiền toái.

“Tiểu Ca nhi nói vậy, thật khiến người ta thương tâm.” Cánh tay Tư Mạch dần buộc chặt. Con mắt màu hổ phách nổi lên một tầng yêu dã lưu ly.

Đầu ngón tay hắn như cố ý vô tình xẹt qua má Mộ Khinh Ca, khiến người sau nổi da gà.

‘Chủ nhân chủ nhân, ngài chưa có mặc quần áo đâu!’

Mộ Khinh Ca bị yêu quái tiên sinh làm cho cứng đờ. Đột nhiên tiếng nói xông vào đầu nàng như sấm đánh, hai con mắt đột nhiên co rụt lại.

Phản ứng của nàng, làm ý cười trong mắt Tư Mạch càng sâu. ‘Tiểu Ca nhi còn kịp phản ứng lại đấy.’

“Này, phiền ngài nhắm hai mắt lại, đi ra bên kia.” Mộ Khinh Ca kiên trì, giương cằm hướng tới chỗ xa kia.

Vừa rồi lúc thức tỉnh huyết mạch, huyễn khí bị tổn hại. Bây giờ đã khôi phục thân nữ nhi, nếu bị người nào đó nhìn, bản thân chẳng phải bị thua thiệt lớn?

“Tiểu Ca nhi hà tất phiền toái như vậy?” Ý cười liên tục trong mắt Tư Mạch, vô số hào quang nhỏ vụn không ngừng lập loè.

Mộ Khinh Ca nhíu mày, không hiểu rõ ý tứ trong lời hắn.

Tư Mạch không có ý định giải thích. Chỉ là vung tay lên, y phục Mộ Khinh Ca sớm lấy ra lúc trước đột nhiên bay về phía nàng.

Mộ Khinh Ca trừng to mắt nhìn một màn này, trong lòng cả kinh nói: ‘Cái đồ biến thái này không định cho mình mặc quần áo đi!’

Đang định phản kháng, Mộ Khinh Ca đột nhiên thấy y phục đáp xuống, che đậy ánh mắt mình.

Giây tiếp theo, nàng cảm thấy trên người xiết chặt. Y phục đánh tới nàng đã hoàn chỉnh mặc trên người.

‘Y phục còn có thể mặc như vậy!’ Mộ Khinh Ca cảm thấy kiến thức mình thật quá ít.



Mặc xong y phục, Mộ Khinh Ca đẩy hai tay Tư Mạch ra, đứng lên.

Thân thể cũng không bệnh, làm cho Tư Mạch không có lý do tiến gần.

Thoáng cùng hắn kéo ra khoảng cách, không để ý thất vọng thoáng qua mắt Tư Mạch, lần nữa hỏi: “Sao ngươi xuất hiện ở đây? Hàn Thải Thải thế nào rồi?”

Tư Mạch cười có chút nguy hiểm. Thanh âm trầm thấp tinh khiết mang theo vài phần cao quý lười biếng: “Tiểu Ca nhi không cảm thấy ở trước mặt ta nhắc đến người đàn ông khác là một chuyện rất không lễ phép sao?”

Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, lạnh giọng hỏi: “Trả lời vấn đề của ta.” Thời gian Hàn Thải Thải rơi xuống biển lửa không ngắn, cũng không biết tình huống thế nào.

Lông mày Mộ Khinh Ca không chỉ có nhăn lại.

Tư Mạch nhìn chằm chằm nàng vài lần, ánh sáng trong mắt chuyển động, mới nói: “Ta tới đương nhiên là vì Tiểu Ca nhi. Tên gia hoả bất nam bất nữ kia không phải muốn cắn nuốt Hoả Vân Dương Viêm sao? Ta chỉ là thành toàn cho hắn thôi.” Có thể thành công hay không, còn sống đi ra hay không, không phải chuyện của ta.

Dưới đáy lòng Tư Mạch yên lặng nói những lời này.

Thì ra Hàn Thải Thải đang cắn nuốt Hoả Vân Dương Viêm.

Mộ Khinh Ca đạt được đáp án. Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, không hề lo lắng.

Manh Manh trong đầu Mộ Khinh Ca nghĩ thầm có nên nhắc nhở nàng, cắn nuốt dị hoả có nguy hiểm càng lớn hơn so với kích hoạt huyết mạch. Nhưng cảm nhận được hơi thở khủng bố bên người chủ nhân, nó cảm thấy mình vẫn nên ngoan ngoãn yên lặng thì tốt hơn.

Đồng thời, cũng yên lặng thắp cho tên hoa yêu kia một cây nến.

Dị hoả, chính là thiên địa kỳ vật. Lấy thân thể phàm nhân nếu muốn thôn phệ, hơi không cẩn thận sẽ bị đánh trả, nuốt chửng sạch sẽ.

Đây là trận đọ sức giữa Hoả Vân Dương Viêm và Hàn Thải Thải, ai cũng không giúp được.

“Ngươi tới đây tìm ta? Có việc gì?” Biết Hàn Thải Thải không bị lão yêu quái một tát chụp chết, Mộ Khinh Ca cũng bắt đầu chú ý nguyên nhân nam nhân này xuất hiện.

Trước đó lúc hắn rời đi, không phải đã nói có việc, phải rất lâu mới xuất hiện sao?

Thế nào mới qua hai ba tháng, hắn lại xuất hiện.

Hơn nữa còn biết rõ vị trí của nàng như vậy, còn có Hoả Vân Dương Viêm…

Mộ Khinh Ca nhíu mày, đem suy nghĩ hoài nghi đặt lên người Cô Nhai vẫn luôn âm thầm đi theo nàng.

Giờ phút này Cô Nhai bị mỗ dấm nam ném trên mặt đất, trong lòng vạn phần ủy khuất. Hắn chưa nói cái gì với chủ tử cả, nhưng ở địa giới Lâm Xuyên này, có cái gì có thể giấu được chủ tử?

Vấn đề ở chỗ, hắn có để ý tới hay không thôi.

Vị gia Mộ gia kia được ân sủng như thế, muốn không bị chú ý cũng khó!

“Quả thật có chút chuyện.” Tư Mạch gật đầu, tự nhiên dắt tay Mộ Khinh Ca, giữ lại trong bàn tay hắn.



Mộ Khinh Ca dùng sức giãy một chút, lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của nam nhân.

Cặp mắt màu hổ phách có ý uy hiếp rất đậm. Nghĩ mình bây giờ thực lực không bằng người, Mộ Khinh Ca đành phải chấp nhận, không giãy nữa.

Dù sao bị bắt tay, cũng không rơi mất miếng thịt nào.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Bây giờ, còn có mấy lần trước nữa. Cho nàng cơ hội, nàng tất nhiên sẽ tìm về.

“Chuyện gì?” Sắc mặt Mộ Khinh Ca không tốt hỏi.

Lời nàng vừa dứt, trong huyệt động đã xảy ra biến hoá quỷ dị.

Vốn là thế giới dung nham nóng bức, ánh lửa bốn phía bỗng nhiên hạ xuống, độ nóng cũng xảy ra biến hoá cực lớn. Vô số ngọn lửa dũng mãnh trên biển dung nham hình thành lốc xoáy thật lớn.

Giờ phút này trong huyệt động, giữa một đường phảng phất như hai thế giới.

Trên bờ, nham thạch đã biến thành màu xám trắng. Màu sắc dung nham càng thêm loá mắt, tựa như mặt trời.

“Đây là có chuyện gì?” Mộ Khinh Ca kinh ngạc nói.

Ánh mắt Tư Mạch khẽ nhúc nhích, thầm nghĩ trong lòng: ‘Xem ra, vận khí tên kia không tệ. Gia hoả có tính mạng cứng rắn như vậy, lưu lại bên người Tiểu Ca nhi quá lâu sẽ không tốt.’

‘Tiểu Ca nhi không cần lo lắng, đây là quá trình bắt đầu dung hợp.’ Ngữ khí Tư Mạch thản nhiên nói.

Hắn rất không thích tiểu cô nương quá chú ý đến người khác.

Nghe Tư Mạch giải thích, Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu. Không nhìn dòng xoáy nổi lên dung nham nữa, mà dời mắt nhìn về phía nam nhân cao lớn.

Bây giờ chiều cao của nàng dĩ nhiên không thấp. Đứng giữa đám nam tử tầm thường, cũng thuộc về dạng cao gầy.

Nhưng đứng bên người nam nhân này, nàng vẫn chỉ cao hơn bờ vai hắn một chút. Trên phần khí thế yếu đi rất nhiều.

“Tiểu Ca nhi không vui khi ta tới tìm nàng?” Tư Mạch nhìn cặp mặt dò hỏi của nàng, giọng nói tràn đầy sủng nịch.

“Không vui.” Mộ Khinh Ca thành thật trả lời.

Đáp án này làm Tư Mạch cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn cảm thấy, Tiểu Ca nhi rõ ràng có địch ý với hắn. Hình như mình không có đắc tội gì nàng đi.

Hắn lại không biết, Mộ Khinh Ca đối với thái độ của hắn, chính là trạng thái giả coi hắn thành địch.

Hắn là người đầu tiên Mộ Khinh Ca nhìn thấy sau khi trọng sinh, cũng là người nàng cảm thấy cường hãn nhất. Đối với Mộ Khinh Ca mà nói, hắn giống như là một khiêu chiến, một mục tiêu khiến nàng không ngừng thúc giục mình cường đại.

Ngày nào đó cùng hắn đánh một trận, chính là mục tiêu trong lòng Mộ Khinh Ca.

“Tiểu Ca nhi muốn đi dược tháp Ngu quốc, ta cũng phải đi. Chúng ta vừa lúc kết bạn đồng hành.” Tư Mạch hạ bút thành văn lấy một cái cớ.

“Ngươi muốn đi dược tháp?” Mộ Khinh Ca hồ nghi nhìn hắn, phán đoán lời này là thật hay giả.

/247