Túy Linh Lung

Chương 69: Như kí không thúy miểu yên phi

/161


Xuôi dòng đi thuyền, mái chèo nhẹ lay động, gợn lên phá vỡ gợn sóng, có chút choáng váng, đến chỗ tĩnh sông Sở Yển, hai bờ sông một mảnh non sông tươi đẹp, làm như những xôn xao nhốn nháo ở bên ngoài sương mù xuân sắc, chỉ còn lại có yên ba mênh mông, đem thịnh thế Thiên triều xa xa kéo lại, hồng trần xa vạn trượng.

Có nhiều cây liễu rủ xuống, những chồi non mới nhú, lê hoa tươi mát nhất từ trên bờ thân trôi đến, ánh mặt trời chiếu xuống nước, bắn lên nhiều điểm sáng, nhuận trong gió, thản nhiên đẩy nước sông trở lại. Lão ngư ông tay thô ráp hữu lực nắm mái chèo, chỉ rung động, thuyền liền từ từ đi. Nhìn nữ tử đứng đầu thuyền, quần áo bao lấy bóng dáng tiêm tú, tĩnh tựa hồ dung nhập sơn quang thủy sắc, nhất thời nhưng lại cảm thấy tiểu thuyền đã theo nàng dừng lại, trái lại núi này nước này, từ từ lui đi.

Từ khi lên thuyền, cũng không nói đi chỗ nào, liền như nước chảy bèo trôi. Một đường đi qua, mắt thấy hôm nay sắc trời đã muộn, lão bà tử trong nhà đã lên khói bếp, chờ ăn cơm, tiểu tôn nhi cũng không biết là vì sao khóc nháo lên. Lão ngư ông lắc đầu lắng nghe, hí mắt nhìn lại, xa xa có thuyền nhỏ, nghe tiếng nước, không bao lâu liền đến gần đây.

Thuyền mặc dù không lớn, lại lộ ra khí phái, một người tưởng kiêu căng nhưng lại mang cấp bậc lễ nghĩa, ôm quyền nói: “Lão nhân gia, công tử nhà ta nghĩ muốn lên thuyền, còn thỉnh hai bên dựa vào.”

Lão ngư ông hé miệng, cười nói: “Thuyền nhỏ bị vị cô nương này bao trọn, phải hỏi khách gia mới được.”

Khi nói chuyện thuyền kia nhoáng lên một cái, trong khoang thuyền đi ra công tử lam sam, mày kiếm mắt sáng, tao nhã như ngọc, bên môi một chút ý cười nho nhã, ấm áp áp đi gió mát xuân hàn, hướng tới nữ tử gọi: “Khanh Trần.”

Khanh Trần thấy ban Dạ Thiên Trạm, đầu tiên là sửng sốt: “Là huynh?”

Hai thuyền dựa vào, tiểu thuyền bên này hơi hơi trầm xuống, Dạ Thiên Trạm đã lạc bước trước người:“Cách thuyền nói chuyện chung quy không tiện, không bằng đến trên thuyền này đi.”

Khanh Trần trầm ngâm một chút, gật gật đầu. Diêu thị vệ sớm thanh toán tiền đò, lão ngư ông túi bạc nằng nặng, cũng không biết là gặp gỡ công hầu tiểu thư nhà ai, mắt thấy một đôi thần tiên theo thuyền đi, đáy lòng chậc chậc lấy làm kỳ.

Thuyền đi chậm rãi, dưới bóng chiều tà, ở mặt sông tinh tế lân lân một đạo ba quang, dần dần thu liễm vào màu xanh trong nước. Khanh Trần cùng Dạ Thiên Trạm sóng vai đứng ở đầu thuyền, gió nhẹ thổi bay tay áo, uyển chuyển giống như xuất thủy lạc thần đón gió phiêu cử, đạm quang sái kim rơi xuống đầy người, thoát tục như tiên, nhất thời làm Dạ Thiên Trạm nhìn không rời được mắt.

Khanh Trần trong lòng buồn bực, không nghĩ nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn xa xa, Dạ Thiên Trạm bồi nàng đứng trong chốc lát, nói: “Nói là nàng không thoải mái, về tướng phủ ở mấy ngày, làm sao vậy?”

Khanh Trần nhớ tới mình lấy cớ xuất cung, cười cười:“Không có gì, chỉ là theo hoàng đế nhiều ngày như vậy, cảm giác tâm lực có chút chống đỡ hết nổi, nghĩ đến nghỉ ngơi một chút. Huynh làm sao có thể tìm được?”

Dạ Thiên Trạm nhìn nàng thật sâu một cái, mặc dù không nói nhiều, mắt cũng đầy quan tâm, nói: “Hiểu An nói ở trên sông Sở Yển thấy nàng lên thuyền, ta liền từ vùng ven sông lại đây, không nghĩ lại gặp được.”

Khanh Trần vén tóc ra sau tai: “Sông dài rộng rãi, so với ở trong cung là một phong cảnh khác.”

Dạ Thiên Trạm đưa mắt nhìn về nơi xa, tứ hợp mộ hạ, sơn thủy lờ mờ mơ hồ ở chân trời, mưa bụi lê hoa lung nhập lại, không hề rõ ràng, hỏi nàng: “Nay còn muốn xuất cung?”

Khanh Trần ngẩng đầu, cũng không biết khi nào, trên sông nhiều điểm nổi lên gợn sóng, khí trời ướt át, dấu hiệu sắp mưa đầy trời.

Mưa lớn tới bất ngờ, theo gió đánh tới. Dạ Thiên Trạm nghiêng người, tự nhiên mà đem nàng chắn ở sau cơn mưa, vạt áo lập tức thêm mấy điểm dày đặc: “Xuân sớm trời lạnh, nàng thân mình không thoải mái, chớ để dính hàn khí, trước vào khoang thuyền đi thôi.”

Khanh Trần vươn tay, tiếp mấy điểm mưa bụi, lạnh lạnh khắc ở trong lòng bàn tay, mỉm cười nói:“Ta không có mảnh mai như vậy, chỉ có xuất cung mới nhàn tình như vậy, đúng vậy, ta chưa từng nghĩ xuất cung như vậy bao giờ.”

Dạ Thiên Trạm nhìn chăm chú vào tiền phương mờ mịt: “Nhịn thêm mấy ngày nữa là tốt, hôm qua ta đã cầu mẫu phi, hướng phụ hoàng thỉnh chỉ tứ hôn.”

Khanh Trần mạnh mẽ quay đầu lại, Dạ Thiên Trạm không chuyển mắt nhìn nàng, trong mắt lạc đầy mưa bụi trong trẻo. Khanh Trần ức thanh hỏi: “Vì sao?” mọi thứ như ẩn như hiển bày ra, hết thảy đều có lời giải thích. Ân hoàng hậu thay đổi thái độ, đột nhiên thân cận, Dạ Thiên Lăng nửa đường đổi ý, đưa hắn nhập cục không đường về, đều vì bước này, hoàng đế mấy ngày nay cũng vậy, cũng không thể lại dung túng hắn vinh quang, động trừ chi tâm.

Dạ Thiên Trạm sái nhiên cười, cười lại mang theo vài phần ẩn hiện đắng chát: “Ta biết nàng hoặc là còn không nguyện, nhưng chỉ có biện pháp này có thể cho nàng xuất cung, đổi lấy tự do. Khanh Trần, ta sớm không nên cho nàng rời khỏi ta, lúc này đây ta sẽ không buông tha cơ hội này.”

“Mặc dù trả giá mọi thứ huynh hiện tại sở hữu, hết thảy cũng nguyện ý?” Khanh Trần nhìn thẳng hắn, có chút tuyệt tình hỏi.

Dạ Thiên Trạm trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang, thanh âm lại vẫn ôn nhuận như ngọc như cũ: “Hiện tại sở hữu hết thảy, mười mấy năm theo đuổi kinh doanh, đi đến một bước hôm nay, có thể dễ dàng như vậy lật úp buông tay. Không có chuyện đó, cho dù có thể lưu nàng bên người, cũng vô pháp hộ nàng chu toàn, ta sẽ không trả giá.”

Khanh Trần ngửa đầu để cho mưa bụi đập vào mặt đánh mình, hít một hơi thật sâu, dùng một loại thanh âm u ám đến tĩnh mịch nói: “Ta mặc dù thành Vương phi của huynh lại thế nào, ta đối đãi huynh, ngay cả Cận Phi tỷ tỷ một phần cũng không hơn, huynh muốn ta làm cái gì? Huynh đối với ta càng tốt, đó là đối với chính mình càng tàn nhẫn.”

Dạ Thiên Trạm ánh mắt mềm mại ngưng trệ một chút, thanh âm có chút đạm ách, nói:“Ở chung lâu ngày, chẳng lẽ không có một tia cảm giác?”

“Có, chẳng những có hơn nữa rất mãnh liệt, từ khi bắt đầu cho tới bây giờ.” Khanh Trần nhẫn tâm nói:“Nhưng huynh với ta mà nói là một người khác, một người ta từng yêu, cũng là người hiện tại ta hận, ta nghĩ quên mất lại không thể quên được. Mỗi khi nhìn đến huynh liền giống như nhìn đến hắn, bởi vì huynh cùng hắn sinh ra giống nhau như đúc, nếu ta nói yêu huynh, như vậy ta kỳ thật là không có buông ra tình yêu với hắn, ta sẽ lựa chọn bất luận kẻ nào, nhưng không có cách nào lựa chọn huynh, ta không biết nên đối với huynh nên như thế nào, huynh hiểu chưa?”

Mãnh liệt mà nói trắng ra, một khắc kia nàng là Ninh Văn Thanh mà không phải Phượng Khanh Trần, lời nói đập nồi dìm thuyền từ trong miệng không chút do dự mà nói ra, mang theo áp lực cảm xúc. Chặt đứt tâm ý của hắn, là cho hắn một con đường sống, cũng đồng dạng thả mình sinh lộ. Lí Đường cũng tốt, hắn cũng tốt, nàng hết thảy không cần, hết thảy quên mất, nàng chỉ cần một người kia.

Có lẽ là do sắc trời u ám, Dạ Thiên Trạm sắc mặt hơi hơi tái nhợt, Khanh Trần thấy không rõ trước mắt hắn có vẻ mặt gì, chỉ có thể cảm giác hắn đột nhiên xoay người rời đi. Nhưng mà đúng lúc này, Dạ Thiên Trạm lại dừng cước bộ, trở lại lại đây, nhìn nàng thật lâu.

Khanh Trần yên tĩnh nhìn lại hắn, ánh mắt sâu không thấy đáy. Thẳng đến khi hắn rốt cục thở dài một tiếng: “Cho dù như thế, ta cũng chấp nhận.” Ngọc thụ lâm phong, sái nhiên giang thượng, Đuôi mắt Dạ Thiên Trạm hơi hơi nhấc lên, bình tĩnh nói.

Khanh Trần chỉ cảm thấy tiếng sấm bốn phía làm người hoảng sợ, thân mình không khỏi lùi lại, đỡ lấy mép thuyền: “Ta cả đời này có lẽ nhất định là muốn nợ huynh.” Gằn từng tiếng chằng chịt tạc xuống, đập vào lòng người.

Dạ Thiên Trạm tựa hồ cười cười:“Nợ tốt, luôn luôn còn thời gian.”

Đã là tận tâm bất đắc dĩ, cũng không nghĩ nói sau, Khanh Trần nhắm mắt, tránh đi hắn, thản nhiên nói:“Đến Tứ Phương lâu, ta muốn rời thuyền, sắc trời đã muộn, huynh sớm hồi phủ đi thôi.”

Dạ Thiên Trạm nói:“Nàng không trở về tướng phủ?”

Khanh Trần kỳ thật vốn không nghĩ về Tả tướng phủ ở, chỉ nói:“Ta tìm Tố nương có một số việc, trễ chút sẽ về.”

Dạ Thiên Trạm gật gật đầu:“Ta đưa nàng đi lên.” Xem ra đã khôi phục thái độ bình thường, ôn nhu như trước, thuyền chậm rãi dựa vào bến.

Khanh Trần ngăn hắn lại:“Không cần, mưa càng ngày càng lớn, không cần ép buộc.” Thị vệ thấy mưa càng rơi càng nhanh, mở ô lên, chân trời ẩn ẩn tiếng sấm, từ xa tới gần trầm đục cuồn cuộn mà đến, thiên địa hôn ám, lập tức sẽ có một hồi mưa to muốn tới.

Khanh Trần đem ô nhất che lên, hướng trên bờ mà đi, ai ngờ dưới chân thân thuyền lắc lư, thình lình bước lệch. Không kịp kinh hãi, có người đã giữ nàng lại, Dạ Thiên Trạm đã đem nàng ôm trong ngực vững vàng. Khanh Trần vội vàng thối lui, tránh thoát cánh tay hắn:“Đa tạ huynh.”

Từng bước đi xa, Dạ Thiên Trạm cầm tay nàng, tuấn mâu trong mưa lưu quang trong sáng:“Dù vậy, ta chấp nhận nàng cũng tuyệt không hối hận, luôn luôn có một ngày, nàng sẽ nhìn ya yêu ta.”

Khanh Trần nhẹ nhàng đưa tay giãy ra, tránh đi ánh mắt của hắn: “Thất gia mời trở về đi.”

Dạ Thiên Trạm trong mắt hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhưng chung quy vẫn cười, trở lại lên thuyền rời đi. Khanh Trần kinh ngạc nhìn bờ đê bị mưa bao phủ, xoay người, đột nhiên thấy trước cửa Tứ Phương lâu, một bóng người quen thuộc đứng ở nơi đó.

Không biết khi nào mà đến, trong mắt Dạ Thiên Lăng một mảnh ám trầm lạnh lùng, nhìn chăm chú vào nàng, nhìn chăm chú vào mưa gió phủ đầy sông Sở Yển.

/161