Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ

Chương 2 - Chương 2

/53


Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Cứu mạng! Đường muội! Đường muội! Đừng như vậy, đừng như vậy, xuống tay lưu tình! Đừng đánh! Đừng đánh! Ông trời ơi, cứu mạng!

Gọi ông trời cũng vô dụng, không bằng gọi muội đi! Thủy Sinh ca, ca gọi ông trời, còn không bằng gọi muội này! Két một tiếng cửa mở ra, Đường Thủy Sinh nhìn lên, cứu tinh đến rồi! Đậu phụ Tây Thi Đậu Phù Dung tới đúng lúc, thân là chị em kết nghĩa kim lan tỷ muội của Đường Cửu, thế nào Đường Cửu cũng sẽ cho nàng ấy chút thể diện.

Oa, Cửu nhi, sao ngươi lại đóng cửa làm ầm ĩ trong nhà thế? Dáng người Đậu Phù Dung uyển chuyển, bước đi tao nhã, thong dong điềm tĩnh đi vào.

Thấy Đậu Phù Dung bước đi như mèo, lại thêm trang điểm như mông khỉ, Đường Cửu ra vẻ nàng bị 1 vạn volt cao áp giật. Rầm một tiếng, Đường Cửu buông lỏng búa sắt trong tay ra, búa sắt cũng mười phần không chịu thua kém phu nhân trực tiếp đập trúng bàn chân Đường Thuỷ Sinh.

Ta nói, Phù Dung, ngươi ăn mặc như vậy. . . . . . Như hoa như ngọc là muốn đi đâu?

Đáng ghét! Người ta đặc biệt trang điểm như này tới cho ngươi nhìn, đợi đến ngày ngươi thành thân, ta liền giúp ngươi trang điểm, bảo đảm ngươi trở thành người xinh đẹp nhất trong thành Trường An, cô dâu xinh đẹp nhất. Ngươi nói có được hay không? Đậu Phù Dung chống nạnh chỉ Đường Cửu, giống như đang nói..., Quỷ sứ! Đáng ghét! Tại sao nhìn người ta như vậy chứ! Ánh mắt này, dáng người này, bước chân này khiến Đường Cửu buồn nôn muốn chết, tiểu nha đầu này cố tình đến khiến nàng buồn nôn mà.

Được! Thật tốt quá! Đến lúc đó ngươi trang điểm cho ta, nói không chừng trực tiếp hù chết tân lang, đến lúc đó ta sẽ được tự do, nói không chừng lại quay lại ngồi kiệu, trở về nhà!

Phi phi phi! Đại cát đại lợi, bách vô cấm kỵ!(1) Ngươi nha đầu thối, bớt nói hươu nói vượn, đi! Đi ra ngoài hàn huyên một chút! Đường lão bá, đường thẩm, yên tâm, con sẽ khuyên nàng! Đậu Phù Dung kéo Đường Cửu xoay người rời đi, không cho Đường Cửu tí cơ hội phản kháng. Nhắc tới, bàn về sức lực, Đậu Phù Dung khẳng định không phải đối thủ của Đường Cửu, nhưng nha đầu Đậu Phù Dung này cũng không phải dựa vào sức lực để giành thắng lợi, thứ người ta dựa vào là tình tỷ muội.

(1) Đại cát đại lợi, bách vô cấm kỵ: Ý muốn nói gặp nhiều may mắn, bất kể điều gì cũng không thể xâm hại.

Được Được Được! Đi đi! Đi đi! Bên trong nhà, Đường lão bá, Đường thẩm, Đường Thủy Sinh tay vẫy lụa vui vẻ đưa tiễn, trông thế này là thoát khỏi đại nạn rồi. . . . . .

Trong nắng chiều hoàng hôn, mùi rượu thoang thoảng, trên nóc nhà Đường gia, hai người tuổi mười sáu, chính là thời điểm thiếu nữ xinh đẹp nhất, vai kề vai ngồi trên nóc nhà, khoác lên ánh chiều tà, trò chuyện tâm sự với nhau.

Chúc mừng ngươi tìm được một mỹ nam tử yêu kiều, e thẹn, an tĩnh trong truyền thuyết. Ngươi xem, hắn động một chút là thở gấp liên tiếp, nước mắt lóng lánh. Về sau nếu nhìn thấy ngươi ăn cơm như hổ đói, nhất định sẽ nhăn trán trau mày, lúm đồng tiền trên đôi má sinh buồn, im lặng chăm chú đến nghẹn thở! Mấy phút sau sẽ nôn ra hai ngụm máu tươi cho ngươi xem!

Đậu Phù Dung, ngươi có thể nói mấy lời hay hơn không, ngươi giỏi thật đấy, học mấy thứ này ở đâu, thật sự học vấn rất cao nha! Tại hạ bội phục, bội phục! die;nd[anl]e/q.uyd[on Đột nhiên Đường Cửu nói ngược lại, Ngươi còn nói hưu nói vượn nữa, có tin ta đẩy ngươi xuống hay không.

Đừng mà! Ngươi nhìn ngươi một chút đi, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Cửu nhi, ta nói ngươi cũng đừng mất tự nhiên, Thủy Sinh ca mặc dù đáng ghét, nhưng ngươi nhẫn tâm nhìn hắn bị người của sòng bạc băm thành thịt vụn, bánh nhân thịt, thịt thái hạt lựu sao? Huống chi người ta thế nào cũng được coi là một thanh niên tài tuấn! Tống Ngạn Triệt người này, ngươi đừng nhìn hắn gầy yếu, nhưng dáng dấp rất tuấn tú , huống chi lại là nhà đại phú. . . . . .

Phù Dung, có thứ tốt muốn chia sẻ, nếu không ngươi thay ta gả đi, dù sao ngươi thích, lại có tiền, dáng dấp lại đẹp trai, tính tình lại dịu ngoan, chỉ phải ứng phó với người đàn bà mạnh mẽ Tống phu nhân kia. Đậu Phù Dung đột nhiên nghiêm chỉnh lại, lần này tận tình khuyên nhủ, trái lại càng khiến trong lòng Đường Cửu thêm bế tắc. . . . . .

Ai nha! Ngươi nhìn ngươi đi, mặt như mướp đắng, cứ như bị đưa lên pháp trường vậy. Xưa có câu nói người đẹp sánh đôi với quái vật, hai ngươi không sao, cái sao là do nhà bọn họ mù quáng ý! Coi trọng ngươi! Ngươi sợ cái gì hả? Chẳng lẽ Tống gia bọn họ còn có thể vê tròn chà xát đập bẹp ngươi sao, ngươi đến Tống gia cứ giữ vững điệu bộ của mình, có chuyện gì, còn có tỷ muội chống đỡ cho ngươi! Có chuyện gì, ngươi cứ kêu một tiếng, ta sẽ mang theo tất cả người trong đường phố đi đòi lại công bằng cho ngươi. Trái lại ta muốn nhìn, ai dám bắt nạt Cửu nhi tỷ tỷ của ta!

Đường Cửu mạnh mẽ trước sau như một hôm nay có vẻ hơi yếu đuối, trái lại Đậu Phù Dung vẫn luôn hiền lành, dịu dàng trong từng cái nhăn mày, từng nụ cười ngày thường thì bây giờ hết sức lanh lợi nghiêm túc.

Cám ơn ngươi, Phù Dung! Ta cũng không biết ta đây bị làm sao, chính là cảm thấy rất sợ, có lẽ ta thật sự sợ Tống phu nhân đó! Người ngoài tuyệt đối không ngờ tửu nương tử Đường Cửu cũng có lúc như chim nhỏ nép vào người, bộ dáng nhẹ nhàng nghiêng đầu dựa lên vai


/53