Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ

Chương 10 - Chương 10

/53


Ha ha ha. . . . . . Huynh biết ngay đệ không nhịn được! Tiểu tử đệ rốt cuộc thì không nhịn được hỏi ra miệng rồi. Thượng Quan Hành vỗ bắp đùi cười rất sung sướng.

Đệ nói, huynh có muốn nói hay không đây? Nhìn Thượng Quan Hành cười sung sướng như vậy, trong thâm tâm Tống Ngạn Triệt thật sự cảm thấy mình chọn bạn rất cẩu thả, đầy cảm giác bất lực!

Chuyện cảm thấy bất lực này rất nhiều, nhưng tiếp đó, coi như Tống Ngạn Triệt đã hoàn toàn chứng kiến uy lực của bạn xấu.

Đệ thật sự muốn nghe à? Thượng Quan Hành đã biết rõ còn cố hỏi.

Nhìn Tống Ngạn Triệt sốt ruột, đứng ngồi cũng không ngồi yên, Ừ, đệ thật sự muốn nghe!

Thượng Quan Hành tiêu sái đổi tư thế ngồi, hai chân tréo nguẩy, nhếch khóe miệng xấu xa cười một tiếng: Đệ, thật sự muốn nghe à!

Ừ, nghe! Nghe! Nghe! Nói! Nói! Nói. . . . . . Tống Ngạn Triệt cũng nhanh chóng làm ra hành động điên rồ, vẫn cứ ở đó lặp đi lặp lại một câu Nghe! Nghe! Nói! Nói! . Thượng Quan Hành nghe thấy rất vui vẻ, sau khi vui vẻ xong thì đứng lên xoay người rời đi, động tác rất tự nhiên lưu loát, ngay cả bóng lưng cũng làm cho Tống Ngạn Triệt cảm nhận được ác ý sâu sắc.

Khoát khoát tay tiêu sái rời đi, một cái xoay người rời đi, để lại bóng lưng tiêu sái, tự nhiên như thế, tác phong như thế, hoàn toàn bỏ rơi tiếng kêu rên của Tống Ngạn Triệt sau lưng. Chờ đệ từ Đông Sơn thư viện trở lại, huynh sẽ nói cho đệ biết ——

Hứa hẹn này của Thượng Quan Hành còn không bằng không nói, vừa nói đã khiến Tống Ngạn Triệt tức giận.

Nửa đêm trăng sáng treo đầu cành, Tống Ngạn Triệt đột nhiên đứng dậy, rón rén chạy ra ngoài. Đường Cửu không phải là một người ngủ sâu, đừng xem ngày thường nàng tùy tùy tiện tiện, nhưng ngược lại, lúc ngủ lại rất cảnh giác, giấc ngủ vô cùng nông, thế nhưng lần này, nàng lại không phát hiện chút nào.

Tống Ngạn Triệt mặc y phục dạ hanh toàn thân, leo tường vượt nhà, vượt nóc băng tường, hoàn toàn khác xa với công tử mặc bệnh vô dụng trong ngày thường, ngược lại thân thể rất tráng kiện, so với linh hầu, giao long chỉ hơn chứ không kém. Lại thêm trang phục và đạo cụ toàn thân đen như mực, ngược lại rất giống một tên trộm gì đấy. Nếu Đường Cửu biết, thấy bộ dáng này của Tống Ngạn Triệt, chỉ sợ há mồm sẽ nói hắn là đi ra ngoài trộm cắp, trèo tường khoét vách hết cửa nhà này đến nhà kia! Nói không chừng não còn sẽ nở ra, nói hắn là tên hái hoa tặc gì đó, suy nghĩ một chút đã cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận .

Tống Ngạn Triệt nghĩ đi nghĩ lại cứ vui vẻ ra tiếng, thiếu chút nữa đã dẫn đến sự chú ý của binh lính tuần tra ban đêm. Nghĩ thật là xa, cứ như hắn thực sự có can đảm bộc lộ bản lĩnh trước mặt Đường Cửu. Những thứ khác không nói, nếu Đường Cửu sơ ý một chút nói chuyện này ra ngoài, lão nương kia còn không lột da hắn. d.ie.nd;anl.e.qq/uyd’on Tống Ngạn Triệt suy nghĩ một chút cũng cảm thấy bi ai. Bởi vì nguyên do là cha hắn, cho tới bây giờ, nương hắn cũng không để cho hắn tập võ, làm cho thân thể của hắn mảnh mai yếu ớt, thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma. May mắn sau lại gặp được sư phụ, nếu như không có sư phụ truyền thụ võ công cho hắn, để cho hắn cường thân kiện thể, nếu không, nói không chừng, hắn thật sự chẳng sống được đến bây giờ.

Bịch một tiếng, một bóng người to lớn, đạp lá cây mà đến, một thanh trường kiếm lóe ánh phản quang lạnh lẽo xẹt qua trước mặt Tống Ngạn Triệt. Nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, nhẹ nhàng một cái xoay người, đối mặt với trường kiếm đột nhiên đánh tới, Tống Ngạn Triệt không hốt hoảng chút nào, xử lý rất thong dong.

Ngươi tới ta đi, sau mấy chiêu loáng ánh đao bóng kiếm, người tới phất râu dài một cái, cười nói: Không tệ lắm! Có tiến bộ, chỉ là, cái tên Tiểu Đồ Đệ này cũng quá lớn mật đấy! Đối phó với lão tử cũng không sử dụng binh khí, thật sự cho rằng ngươi đã học xong hết bản lãnh của lão tử? Tiểu tử thúi, lá gan không nhỏ. Vị lão tiền bối này há mồm chính là mắng một trận, khó trách Thượng Quan Hành tuyệt đối không muốn gặp vị tiền bối này, vẫn còn rất sợ hắn! Tống Ngạn Triệt có cái miệng sắc bén như vậy, bản lãnh mắng người này đoán chừng chính

/53