Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 49 - Chương 47.2

/50


Vốn dĩ người của gia tộc họ Liễu đến thì khách nam ở tiền viện, nữ quyến đương nhiên phải vào hậu viện trò chuyện với Ôn lão phu nhân, chẳng qua Ôn lão gia tử ngay thẳng, đã sớm biết chuyện năm xưa Liễu Hậu phải lưu lạc đến Từ An trấn, đối với người của Liễu không thể có sắc mặt hòa nhã, ông sợ đám phụ nhân Liễu gia bước vào nội viện, ngộ nhỡ phụ nhân Ôn gia mềm lòng, bị đám thân thích Liễu gia này đeo bám thì sẽ hỏng đại sự của Liễu Hậu, cho nên không chịu mở miệng để đám nữ quyến của Liễu gia tiến vào hậu viện, mà tiếp khách ở tiền viện.

Đúng lúc hôm nay Ôn Nhị lão gia tử cũng có mặt, vốn dĩ đang uống rượu sẵn tiện vạch trần khuyết điểm của nhau với Ôn Tam lão gia tử, nghe tin người của Liễu gia tới, mở mắt say lờ đờ, há mồm nói: “Liễu gia này với Ôn gia chúng ta, một… không có chút quan hệ họ hàng thân thích nào… hai… không phải bằng hữu, chạy tới cửa Ôn gia chúng ta là có việc gì?”

Ở trấn Từ An, mọi người đều biết Tiểu Ôn thị gả cho Liễu Hậu, Ôn Nhị lão gia tử lại nói Liễu gia không phải người thân hay bằng hữu, rõ ràng không chịu nhận mối họ hàng này, lão thái thái Liễu gia nghe như thế, trên mặt bối rối một trận, trên mặt Đại gia và Đại nãi nãi Liễu gia cũng vô cùng khó coi, chỉ hy vọng Liễu Minh Nguyệt mau tới.

Thật vất vả mới nghe thấy hạ nhân ngoài cửa báo lại: “Biểu cô nương đến.”

Ôn Tam lão gia tử thuận miệng nói: “Mau để con bé tiến vào.” Ôn Nhị lão gia tử cũng phụ họa tiếp lời: “Cũng để Nguyệt nha đầu biết được mặt mũi của những kẻ không biết liêm sỉ này!”

Chuyện này khiến Liễu lão thái thái đứng ngồi không yên, nghe được tiếng bước chân, hạ nhân đã vén mành lên, nhìn thấy một tiểu cô nương tuổi tác khoảng chừng mười bốn mười lắm ăn mặc vô cùng gọn gàng từ từ tiến vào, quần áo trang sức trên người đều không tầm thường, toàn thân toát lên vẻ mị hoặc xinh đẹp nhưng cũng rất hồn nhiên ngây thơ, cười hì hì hành lễ với Ôn Nhị lão gia tử và Ôn Tam lão gia tử.

“Ngoại ông gọi Nguyệt Nhi tới đây là có việc gì ạ?”

Liễu lão thái thái vội vội vàng vàng đứng lên, vươn tay ra muốn kéo nàng, trong miệng chậc chậc cảm thán: “Đây là nha đầu của Liễu Hậu nhà chúng ta đó sao? Nhìn một cái xem, lớn lên thật sự là đoan trang hiền thục, mau tới để nãi nãi nhìn một chút nào.”

Liễu Minh Nguyệt lùi về phía sau hai bước, sửng sốt không để vị Liễu lão thái thái này dính vào nửa mảnh góc áo, đứng ở nơi đó quan sát một lúc rồi nói: “Vị lão thái thái này có nhận lầm người không? Tổ mẫu của ta đã tạ thế nhiều năm rồi, ở đâu ra nãi nãi nữa?” Nàng biết vị phụ nhân lớn tuổi này chính là người trong tộc Liễu gia, chẳng qua năm xưa khi phụ thân nàng và nội tổ mẫu cùng bị trục xuất ra khỏi tộc, có thể thấy được người trong gia tộc Liễu gia đều là hạng người vì lợi ích mà mê muội tâm can, làm sao còn muốn quen biết.

Vẻ mặt Liễu lão thái thái sửng sốt, xấu hổ cười nói: “Không trách con không biết nãi nãi, phụ thân con là người có tiền đồ nhất ở Đại phòng Liễu gia chúng ta, từ khi rời khỏi trấn Ngũ Liễu nhiều năm qua cũng chưa từng trở về, người trong tộc đều rất trông đợi phụ thân con. Đáng tiếc bây giờ phụ thân con đã trở thành quý nhân bận rộn, thật vất vả mới nghe được tin con đến đây, cho nên chúng ta mới mang khế nhà, khế đất cùng với địa tô mấy năm nay nhờ tộc thu hộ tới, ngay cả sổ sách thu chi cũng đưa lên, con có muốn xem không, sẵn tiện đem về luôn?”

Liễu Minh Nguyệt lớn lên ở phủ Tướng quốc, hàng năm gặp được không ít quan viên đến phủ đưa tặng lễ, những người này có người nào mà không trưng ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng?

Trong lòng nàng cười lạnh, trên mặt nghiêm túc nói: “Lão thái thái nhận lầm người rồi. Nhà ta không có sản nghiệp ở Giang Bắc. Phụ thân ta đã từng nói, gia tộc trong nhà chỉ có hai người là phụ thân và tổ mẫu ta thôi, còn lại đều chết hết. Khi đó trong nhà rất nghèo, làm gì có sản nghiệp tiền bạc gì chứ?”

Vốn dĩ Ôn lão gia tử sợ nàng chỉ là tiểu hài tử trong nhà, nghe nói đưa sản nghiệp nhà mình tới, ngộ nhỡ bị lão bà tử Liễu gia lừa gạt, tương lai bị đám thân thích này dính vào, muốn vứt đi cũng vứt không được, có lòng muốn chỉ điểm cho tiểu nha đầu này, nhưng thấy nàng nói chuyện có đạo lý rõ ràng như vậy, trên mặt của vị lão thái thái Liễu gia hết xanh rồi lại đỏ, gương mặt già nua gần như không biết giấu vào đâu, nhất thời cười đến nở hoa.

Ôn Nhị lão gia tử thúc thúc đệ đệ nhà mình, đưa một ly rượu qua: “Đừng để gương mặt ngươi cười thành đóa hoa cà nữa, ta thật sự không thể nhìn ngươi cười được đâu!”

Tâm tình của Ôn Tam lão gia tử vô cùng tốt, cho nên không để ý tới châm chọc khiêu khích của huynh trưởng, tiếp nhận lấy ly rượu uống cạn: “Có ngoại tôn nữ thông minh như vậy, không cười làm sao được? Huynh không có ngoại tôn nữ nên đỏ mắt thèm chứ gì?”

Nữ nhi của Ôn Nhị lão gia tử chỉ sinh nhi tử, cho nên không có ngoại tôn nữ, nghe được lời này, đành phải mặc kệ không lên tiếng uống một ngụm rượu.

Bây giờ hai huynh đệ thường xuyên thích ganh đua so sánh với nhau không hề cố kỵ gì, từ nhi nữ, tôn nữ đến soi mói nhân phẩm của đối phương, có đôi khi còn so sánh cả khả năng đánh nhau, ngay cả lão bộc bên cạnh cũng cảm thấy: Có lẽ lúc hai vị này còn nhỏ khoảng sáu bảy tuổi cũng ganh đua so sánh như vậy nhỉ?

Năm xưa, lúc Lão thái gia và Lão thái phu nhân còn sống, nếu như hai người bọn họ cứ ganh đua so sánh với nhau như vậy, biểu hiện không tốt sẽ lập tức ăn gậy…

Hai huynh đệ bọn họ vừa uống rượu vừa ngồi nhìn một cách bàng quang, Liễu lão thái thái thấy Liễu Minh Nguyệt kiên quyết như thế, biết việc hôm nay không dễ đạt thành, lập tức lau lau khóe mắt: “Là do con không biết chuyện năm xưa, mấy thứ sản nghiệp này cũng chỉ có tổ mẫu của con biết, đáng tiếc đệ muội khổ mệnh kia của ta đã sớm tạ thế… Mặc dù cháu không biết gì, nhưng mà ngoại ông của con biết, năm xưa Liễu gia chúng ta chính là phú hộ ở trấn Ngũ Liễu, năm đó tổ phụ của con cũng là người giàu có nhất ở trấn Ngũ Liễu, làm sao mà không có sản nghiệp chứ?” Lại thúc giục nhi tử và nhi tức của bà ta: “Còn không mau đưa địa tô mấy năm nay thu được cho con bé xem.”

Nay địa vị cách xa nhau, Liễu Hậu là quan, bọn họ là dân, mặc dù không sợ Liễu Hậu trực tiếp xuống tay với người trong tộc, nếu như Liễu Hậu dám xuống tay với người trong tộc, thân là Tướng gia chỉ sợ sẽ khiến cho người trong thiên hạ lên án. Nhưng nay quan hệ lạnh lùng như vậy, hoàn toàn không hề qua lại, trơ mắt nhìn một cửa thân thích vinh hiển cao quý như vậy mà không thể leo lên cũng là một chuyện rất buồn bực.

Liễu Đại nãi nãi nghe thấy bà bà dặn dò, lập tức bưng theo cái tráp đi qua, muốn nhét vào trong lòng Liễu Minh Nguyệt.

Liễu Minh Nguyệt là người có thân phận gì, từ trước cho đến nay lúc nào bên cạnh cũng có một đám nha hoàn bà tử vờn quanh, chưa từng phải đích thân ra tay nhận lấy đồ vật bao giờ.

Hạ Huệ phía sau nàng lập tức tiến lên ngăn cản ở trước mặt Liễu Minh Nguyệt: “Vị nãi nãi này muốn làm gì vậy? Cô nương nhà ta có thân phận gì, sao có thể tùy tiện nhận đồ đạc gì chứ? Mỗi năm đều có rất nhiều người đến phủ Tướng quốc tặng lễ, nếu ai cũng nói là thân thích, chẳng lẽ cô nương nhà chúng ta đều phải thu nhận cả sao, còn phải chấp nhận bị thân thích không quen không biết đeo bám à?”

Hạ Huệ cũng biết chuyện cũ của Liễu gia, lại thấy thái độ của Liễu Minh Nguyệt cực kỳ kiên quyết, cho nên tiến lên chắn ở phía trước.

Liễu Minh Nguyệt đã sớm biết ý của Liễu Hậu. Nếu bây giờ ông đã làm quan mà thu hồi những phần sản nghiệp kia lại thì những người này sẽ dựa vào nguyên nhân đó để trèo lên bám lấy không tha, không bằng bỏ qua số sản nghiệp này, dứt khoát cả đời cũng không qua lại gì với bọn họ, giảm đi không biết bao nhiêu chuyện phiền phức.

Liễu Đại nãi nãi nóng nảy, muốn đẩy Hạ Huệ ra đi tới bên cạnh Liễu Minh Nguyệt, không ngờ Liễu Minh Nguyệt lại nói: “Vị nãi nãi này khi dễ ta hiền lành à? Trên đời này có rất nhiều người họ Liễu, nghe tin phụ thân ta làm quan thì muốn liên tông(*), chẳng lẽ phụ thân ta lại tham mấy thứ này của các người sao?”

(*): Liên kết lại để thành họ hàng

Rõ ràng là cùng tộc cùng tông, Liễu Minh Nguyệt lại nói thành muốn liên tông. Đang là cùng tộc, lại bị tiểu cô nương này nói thành người của hai tộc khác nhau, làm cho bọn họ trở thành da mặt dày muốn tới nhận thân thích.

Mặt của Liễu Đại nãi nãi đỏ lên, lại bị Hạ Huệ nhẹ nhàng đẩy qua: “Xin vị nãi nãi này tự trọng một chút, vì sao cứ thích đứng sát bên cạnh tiểu thư nhà ta vậy? Tiểu thư nhà ta cũng không thiếu mấy thứ này, mời các vị về cho!”

Liễu Đại nãi nãi ở trong tộc nhiều năm thế này, đã bao giờ bị người ta không nể mặt như vậy? Lúc này quay đầu khó xử nhìn bà bà nhà mình, lại nhìn mấy hạ nhân có mặt ở đại sảnh Ôn gia, vẻ mặt không có chỗ giấu nữa rồi.

Thật ra thì mấy năm nay Liễu Đại gia gia và Liễu lão thái thái ở trong tộc rất được người Liễu gia tôn kính, so với Liễu Đại nãi nãi thì bọn họ càng thêm không còn mặt mũi nào.

―― Chuyện năm đó, Liễu lão thái thái cũng đích thân trải qua, vào buổi tối hôm bước vào sân viện Liễu Hậu, bà ta yêu thích sân viện rộng rải sáng sủa vừa mới xây dựng chưa tới mấy năm, gần như trong khi ngủ cũng phải cười đến tỉnh, chỉ là sau mấy chục năm từ lần đó, tử tôn hậu bối trong nhà học hành thi cử chưa bao giờ đỗ đạt, ngay cả tú tài mà cũng thi không đậu, chứ đừng nói gì là cử nhân tiến sĩ?

Càng miễn bàn đến việc bước vào con đường quan viên.

Mấy năm nay, hậu bối của Liễu gia mắt thấy không có hy vọng thi khoa cử nên đã rối rít tập trung đi làm thương nhân, cứ thế vừa làm ruộng vừa dạy truyền từ đời này sang đời khác, thấy Liễu gia sắp lưu lạc trở thành gia đình thương nhân, không ai trong tộc là không lo lắng.

Thỉnh thoảng lúc nửa đêm bà ta lại bàn bạc với Liễu lão tộc trưởng Liễu gia, đều nói hậu nhân trong tộc không có ai đỗ đạt, chắc là do Liễu Hậu gây nên, nhưng cho dù là ông gây nên, nay bọn họ chỉ là bách tính bình dân, làm gì có chứng cứ gì chứng minh là do Liễu Hậu chèn ép người trong tộc Liễu gia?

Hiện giờ, dòng tộc bọn họ vẫn sống bình an, cơm no áo ấm, cuộc sống rất tốt, nếu truyền tin Liễu tướng chèn ép hậu nhân trong tộc Liễu gia ra ngoài thì ai mà tin?

Tất cả những người ở thôn trấn quanh đây đều biết gia tộc Liễu gia nuốt trọn tổ nghiệp của Liễu Tướng gia, đuổi cô nhi quả phụ ra khỏi tộc, nay người ta chưa đánh tới cửa đòi lại sản nghiệp là may rồi, phần sản nghiệp này vẫn nằm trong tay người trong tộc Liễu gia, hàng năm thu được không ít bạc, cho dù truyền chuyện này ra ngoài, chỉ sợ chẳng có ai thèm tin.

Bao nhiêu sản nghiệp như thế, vậy mà lại biến thành củ khoai lang phỏng tay, muốn ném ra ngoài cũng không ném được.

Tư vị trong lòng Liễu lão thái thái khó mà phân biệt, chỉ nhìn tiểu cô nương kia sống lưng thẳng tắp, mặc dù trên mặt có mấy phần tương tự như Liễu Hậu và Tiểu Ôn thị, nhưng thần thái khí độ đó không khác với Liễu lão phu nhân – mẫu thân của Liễu Hậu chút nào.

Năm đó, lúc bà bị mọi người trong tộc đuổi ra khỏi trấn Ngũ Liễu, một tay xách hành trang, một tay dắt theo ấu tử, ngẩng cao đầu, từng bước một đi ra khỏi nhà… Ngay cả một giọt lệ cũng không có, chứ đừng nói chi là quay đầu khóc lóc van xin!

Thần thái và khí phái của tiểu nha đầu này, hoàn toàn khác với nhóm nữ tử tay chân lóng ngóng bình thường khác, nàng hành lễ với hai vị lão gia tử: “Nhị ngoại công và ngoại ông từ từ hàn huyên, Nguyệt Nhi quay về hậu viện trước, chúng tỷ muội đợi con đi chơi đấy. Về sau nếu còn có người đến đây tự nhận thân thích như vậy, xin ngoại ông ngăn cản giúp con. Phụ thân con đã từng nói, người trong gia tộc nhà cháu đã chết hết từ sớm, cũng không biết là nghe tin tức ở đâu mà lại chạy tới đây, về sau con không muốn gặp những người không có một chút quan hệ nào như vậy nữa.”

Ôn lão gia tử cười ha ha: “Đi chơi đi, bảo Đại cữu mẫu con làm nhiều món ngon cho các con ăn nhé!”

Liễu lão thái thái, Liễu Đại gia gia và Liễu Đại nãi nãi trơ mắt nhìn nàng thản nhiên đi mất, không còn cách nào khác, chỉ phải cứng ngắc quay trở về.

Đêm đó trở về, bọn họ lập tức oán thầm lão tộc trưởng, năm xưa vì tham lam chiếm lấy sản nghiệp của Liễu Hậu, chẳng những đuổi cô nhi quả phụ Liễu lão phu nhân ra ngoài mà còn gạch tên Liễu Hậu ra khỏi tộc, trong gia phả của Liễu gia không hề có tên của vị hậu bối Liễu Tướng này nữa. Nay cho dù có muốn ghi thêm vào, Liễu Hậu không nhận thì có thêm cũng chả có tác dụng gì.

Sau khi Liễu Minh Nguyệt gặp được người trong tộc Liễu gia, trở lại hậu viện chơi đùa rất vui vẻ với nhóm biểu tỷ muội Ôn gia cả một ngày.

Mấy ngày nay sức khỏe của cặp sinh đôi nhi tử Nhan thị đã hồi phục rất tốt, có thể ăn có thể ngủ, Nhan thị lập tức giao cho thị thiếp Hồng Liễu của Ôn Hữu Chính trông nom, còn nàng ta thì dẫn theo Ôn Dục Quỳnh chiêu đãi một đám muội của trượng phu.

Hồng Liễu này chính nha hoàn hồi môn của nàng ta, sau hai năm nàng ta vào cửa Ôn Hữu Chính mới thu phòng, bình thường luôn đi theo bên cạnh nàng ta, hầu hạ hết sức tận tâm tận lực, chẳng qua cho đến nay chưa từng mang thai sinh con, đối xử với cặp


/50