Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 40 - Chương 40

/50


Tiền viện, trên bàn rượu, chỉ vì Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên và bốn người Tiết Hạ bị bạn đồng lứa rối rít xông tới chúc rượu, Tiết Hàn Vân cũng may, tửu lượng rất khá, nhưng Hạ Tử Thanh đã sớm say bảy, tám phần. Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên cũng có bốn, năm phần say. Ôn Hữu Niên thấy tình thế không ổn, không hề nghĩa khí bỏ Ôn Hữu Chính ở lại xã giao, cùng ba vị khác kiếm cớ đi vệ sinh, lục tục rời chỗ.

Tiền viện quá nhiều người, bốn người đều đi về phía hậu viện, hồi nhỏ Ôn Hữu Niên rất hay quậy phá ở đại viện của chi chính, liền dẫn ba người đi thuyền từ cửa sau, mới vào dòng liền nhìn thấy hai thuyền nhỏ ở trước mặt.

Mấy ngày nay Tiết Hàn Vân cũng chưa có cơ hội gặp Liễu Minh Nguyệt, trong bụng đang thấy ảo não, đến Giang Bắc, không thuận tiện như trong kinh thành, ngay cả gặp gỡ Liễu Minh Nguyệt cũng khó. Giờ ngẩng đầu liền thấy tiểu nha đầu đứng ở đuôi thuyền vẫy tay về phía hắn.

Nụ cười của hắn càng sâu hơn, có lẽ đã say một, hai phần nên tâm tình dễ lộ hơn so với thường ngày. Hạ Tử Thanh thấy nụ cười kia cực kỳ chói mắt, ngược lại Ôn Hữu Niên không nhịn được mà giễu cợt: Cười nữa, cẩn thận ngã khỏi thuyền đó!

Đang nói, một thuyền trước mặt đi đến ngã ba sông, thân thuyền đang rẽ vào trong, lại đâm phải một con thuyền còn to hơn cả thuyền của Ôn gia đang rẽ ra. Thuyền kia đi với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt, liền đụng phải thuyền mà Liễu Minh Nguyệt đang ngồi.

Chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng ở trong mắt Tiết Hàn Vân, liền cực kỳ dọa người.

Hai thuyền chạm vào nhau, thuyền nhỏ bị đụng gần như phải dựa vào bờ, mấy cô nương đang ngồi trong khoang thuyền liền cùng hô lên.-l..,..,q,q,q,,,,don,,,,,---=Nhưng trong mấy người đang đứng ở đuôi thuyền, Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân vốn đang giữ đối phương, thời khắc nguy hiểm, Ôn Dục Hân kéo Liễu Minh Nguyệt lại, hai người cùng ngã về phía sau. Lại nghe ‘tõm’ một tiếng, thì ra Hà Tú Liên đang đứng ở bên cạnh Liễu Minh Nguyệt đã bị rơi xuống nước.

—— Hà Tú Liên vốn đang gây người nhìn nam tử đứng trên thuyền phía sau, không hề phòng bị, thân thuyền rung mạnh, trượt chân liền rơi xuống.

Trong một khắc nàng rơi xuống nước, thoáng thấy vẻ mặt của nam tử cao lớn kiêu ngạo trên thuyền đối diện kia chợt thay đổi, rõ ràng là cực kỳ lo lắng, làm trái tim nàng chợt sinh ra chút vui sướng. Chỉ thấy thuyền phía sau chèo nhanh tới, hai thuyền còn chưa đến gần, nam tử kia liền tung người, nhảy đến trên thuyền chở các cô nương này.

Mặc dù mấy năm nay Hà Tú Liên sống ở Ôn gia, nhưng trước cửa nhà cũ của nàng lại có con sông nhỏ, khi còn bé cũng theo các tiểu tử học qua bơi lội ở trong sông. Mặc dù qua vài năm chưa từng ngã xuống sông, nhưng may chưa quên mất kỹ năng, vì vậy chỉ có tràn đầy mong đợi nổi nửa người lên mặt nước, vờ làm ra tư thế giãy giụa, chờ nam tử cao lớn kiêu ngạo kia xuống cứu.

Nào biết nam tử kia nhảy lên thuyền đối diện, kéo Liễu Minh Nguyệt lên, kiểm tra trên dưới, trái phải, giống như người rơi xuống sông chính là vị tiểu thư của Tướng phủ kia.

Ngay sau đó, hai ma ma đứng trên thuyền liền nhảy xuống, cứu Hà Tú Liên lên thuyền.

Toàn thân nàng ướt đẫm, đường cong thân thể lộ ra, được đám ma ma vừa đỡ vừa ôm lên thuyền, Tiểu Phân đã sớm tìm được một chiếc áo khoác trắng thật dày từ trong khoang thuyền, bao lấy cả người nàng. Từ đầu đến cuối, vị nam tử vừa nhày lên thuyền kia đều không chịu liếc nàng một.

Hà Tú Liên âm thầm đau lòng.

Trên thuyền vừa đụng người ở đối diện, có người hô to: Chắn đường đi rồi!

Trong thuyền này cũng có người đang giận dữ nhìn chằm chằm vào thuyền kia, chợt thấy một thiếu niên có dung mạo đẹp đẽ đi ra từ trong khoang thuyền, trông còn nhỏ tuổi, ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng khí thế cao ngạo tự phụ, nhất định là người quyền quý.

Cả đám cô nương ngồi trên thuyền này vốn đã bị kinh sợ, đều tràn đầy căm tức với người ở trên chiếc thuyền đã đụng vào mình kia, nào biết trên thuyền đối diện lại có thiếu niên đẹp như thế, chúng thiếu nữ lập tức giật mình. Ngay cả Hà Tú Liên được Tiểu Phân dìu vào trong khoang thuyền cũng nghiêng đầu nhìn, vừa nhìn liền ngẩn ra.

Nàng ở Ôn trạch mấy năm, rất hiếm có cơ hội ra ngoài, nào biết hôm nay chỉ mới ra ngoài một lúc, liền gặp được nhiều thiếu niên có dung mạo tuấn mỹ như thế, trong đó người nổi bật, đặc biệt nhất lại là thiếu niên ban nãy.

Thiếu niên kia tựa như viên minh châu, dung mạo đã hơn người, khí chất càng thêm cao quý, lẽ thẳng khí hùng, không hề áy náy kêu nhường đường. Coi như bị đụng ngã xuống sông, Hà Tú Liên cũng lập tức có suy nghĩ muốn tha thứ cho hắn....Mặc dù đối phương không hề có ý hỏi thăm sự an nguy của nàng.

Đáng tiếc chàng thiếu niên đứng thẳng trên thuyền này lại không chịu bỏ qua cho sai lầm đó, hắn lạnh lùng quát: Đụng vào người ta còn


/50