Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 38 - Chương 38

/50


Editor:Melodysoyani

Liễu Minh Nguyệt có được một lễ ra mắt lớn như vậy, thế nhưng Ôn Dục Hân chỉ có hai nén vàng nhỏ, chắc là do Ôn lão thái gia quay đầu lại nhìn tới các thiếu nam thiếu nữ, chỉ riêng Ôn Dục Hân không có đồ, nên mới sai lão bộc bên cạnh cầm đồ đến.

Nàng có chút ngượng ngùng, cầm ngọc bội rời khỏi chánh viện của Ôn lão thái gia cùng với chúng biểu huynh biểu tỷ và Tiết Hàn Vân, vẻ mặt lúng túng nhìn Ôn Dục Hân. Ôn Dục Hân cười nhéo gương mặt hồng nhuận của nàng một cái: Nha đầu ngốc, nghĩ gì thế? Huynh đệ tỷ muội chúng ta sanh ra, tất cả con của chánh thê đều được tổ phụ tặng một cái ngọc bội. . . . . . Chỉ là, không bằng miếng ngọc bội trân quý này thôi.

Liễu Minh Nguyệt nghe lời này, mới thả lỏng cất miếng ngọc bội, sau khi đến viện gặp Ôn Lão Phu Nhân và Đại cữu mẫu (mợ). Nghe nói hôm nay đích tôn có việc đến thăm, nhưng đến giờ Ôn đại cữu của nàng vẫn còn ở trong tộc chưa về.

Tới nội đường, chỉ thấy Hạ Ôn thị dắt một lão phu nhân đầu đầy tóc bạc, còn Vạn thị thì ngồi cùng với một vị phu nhântrung niên phúc hậu khác, nàng lập tức suy đoán bà lão này chính là ngoại tổ mẫu của nàng.

Từ khi Ôn mẫu thấy thiếu niên nam nữ đi vào nội đường, đầu tiên bà nắm chặt cả bàn tay Hạ Ôn thị , hai mắt đảo quanh người những thiếu niên nam nữ này, hốc mắt đã có chút đỏ ửng.

Đợi đến sau khi mọi người hành lễ xong, bà ngoắc ngoắc tay với hai nữ hài nhi, bảo các nàng tiến lên, vừa lôi kéo một người, nhưng ánh mắt phần lớn đều đặt trên người Liễu Minh Nguyệt, nhìn nàng, nước mắt trong mắt tuôn rơi, bờ môi run rẩy vài cái, thấy gương mặt này tương đối giống với khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi yêu quý, một tay ôm lấy Liễu Minh Nguyệt vào trong ngực, lớn tiếng khóc. . . . . .

Liễu Minh Nguyệt sớm không nhớ rõ người mẫu thân kia , chẳng qua cũng bị nỗi bi thương phát ra từ đáy lòng của vị lão phu nhân này cảm nhiễm, một giọt nước mắt vô tình rơi xuống, đến khi hai nàng dâu và nhi nữ khuyên bảo, Ôn mẫu mới dừng lại tiếng khóc, một tay lôi kéo tôn nữ nhi (cháu gái), lại chỉ vào thê tử của Ôn Thời là Lâm thị nói: Đây là đại cữu mẫu của con.

Ôn Dục Hân và Liễu Minh Nguyệt thi lễ một cái với Lâm thị, Lâm thị cởi đôi vòng ngọc dương chi quý giá trên cổ tay xuống, thuận tay đeo lên cổ tay của Liễu Minh Nguyệt: Đôi vòng tay này của cữu mẫu là được mẫu thân tặng vào lúc xuất giá, mặc dù không đáng giá, nhưng dù sao cũng là vật di truyền, Nguyệt nha đầu đừng ghét nhé.

Liễu Minh Nguyệt nhìn chăm chú, vòng tay bằng ngọc này rõ ràng cực kỳ đáng giá và khó có được, vị Đại cữu mẫu này đơn thuần khiêm tốn, nàng sợ hãi vội vã muốn tháo ra: Đồ quý báo như vậy, Nguyệt nhi thật không dám nhận, mong rằng Đại cữu mẫu sẽ nhận lại.

Ôn mẫu cười nói: Đại cữu con còn nhiều đồ tốt,dù sao Nguyệt nhi cũng đừng từ chối, ngày khác hãy đến phòng của nó vài lần, nó vô cùng thích nữ hài nhi, nếu khiến nó vui vẻ, còn thứ gì tốt đều sẽ đưa cho con.

Vạn thị cũng hứng thú nhìn ở một bên, Liễu Minh Nguyệt đành phải nhận, trịnh trọng nói cám ơn một lần nữa.

Ôn mẫu và Lâm thị nhìn, nàng còn nhỏ tuổi, vậy mà lễ độ cũng không tệ, người sinh ra lại thực đẹp, nụ cười ngọt ngào, càng nhìn càng yêu. Ôn mẫu kéo nàng vào trong ngực, trong lòng nhất thời vừa ngọt vừa chua, nghĩ đến ấu nữ, lại vội quay đầu đi lau nước mắt, mọi người đều chưa từng nhìn thấy lão thái thái thương cảm như vậy, chỉ đành nói đến những chuyện vui khác, mới có thể khiến bà vui vẻ lên.

Thiếu niên còn lại gặp qua Ôn mẫu và Lâm thị, tất cả đều được lễ ra mắt, sau đó được Ôn Hữu Chính dẫn tới tiền viện.

Ngược lại hai nữ hài nhi, bị Ôn mẫu lôi kéo mỗi người ngồi một bên, ngay cả Hạ Ôn thị cũng ngồi phía sau.

Hạ Ôn thị ngồi ở bên cạnh Lâm thị, chua xót nói: Mẫu thân nhìn thấy Nguyệt nha đầu, trong mắt ngay cả Thanh nhi nhà ta cũng không nhìn thấy rồi, thiên vị thật là lợi hại.

Từ nhỏ đến lớn bà ta cảm thấy mẫu thân đối xử bất công với mình, thương yêu Ấu muội nhiều hơn, hôm nay Liễu Minh Nguyệt tới, Hạ Tử Thanh cũng là lần đầu tới chỗ ngoại tổ gia, đối xử lại khác biệt trời vực.

Ôn mẫu nghe được lời này của bà ta, chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng trong nội tâm: vốn tưởng rằng nữ nhi này gả ra ngoài nhiều năm như vậy, nhất định là đã có tiến bộ, nào biết ngay cả chuyện nhỏ thế này cũng muốn so đo.

Lời này của Ôn thị lại gợi lên bi thương trong lòng Ôn mẫu, không kịp đợi Lâm thị và Vạn thị cứu vãn, Ôn mẫu đã phun một câu: Phụ mẫu của Thanh nhi vẫn còn, lại có người mẫu thân như con mưu tính chu toàn thay nó , ta còn có cái gì không yên lòng? Ta cũng chỉ là nghĩ đến Nguyệt nha đầu còn nhỏ tuổi đã mất mẫu thân, trong lòng thương giọt máu này của muội muội con, ngay cả Hân nha đầu cũng chưa từng so đo với muội muội nó, người làm di mẫu như con, vậy mà lại so đo à?

Nhiều năm qua Ôn thị chưa từng về nhà mẫu thân, hôm nay bị bà phun một câu như vậy, lại còn ở trước mặt tiểu bối và con cháu của muội muội, lập tức trên mặt không kìm chế được, đôi mắt đều đỏ, ngẩng đầu lại nhìn thấy nha hoàn bên cạnh Liễu Minh Nguyệt cầm một cái ngọc bội nhìn cực kỳ quen mắt, tỉ mỉ từng đường nét, đó là đồ cỗ bên cạnh Ôn Lão Thái Gia mấy chục năm, lại càng cảm thấy đau thương.

Sao ngọc bội của phụ thân lại ở trong tay nha đầu kia chứ?

Lúc Ôn mẫu đến xem, không nhịn được lệ ướt hốc mắt: Năm đó lúc muội muội con còn nhỏ, mấy lần quấn lấy phụ thân, muốn miếng ngọc bội này, kết quả phụ thân con chưa từng đồng ý qua, hôm nay phụ thân con đưa miếng ngọc bội này cho Nguyệt nha đầu, coi như bồi thường tiếc nuối năm đó cho đứa con, chẳng lẽ món đồ như




/50