Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 37 - Chương 37

/50


Liễu tướng thấy thư nhạc phụ tự tay viết, lại nghe đề nghị của Tiết Hàn Vân, nghĩ cũng khả thi, không suy tính gì thêm mà đồng ý luôn.

Từ Kinh Thành tới Giang Bắc, đi đường thủy phải mất hơn nửa tháng, đi đường bộ thì mất một tháng. Lúc tới, nhóm người Vạn thị đi đường bộ, lúc trở về, vì đông người, Liễu Hậu bao trọn một chiếc thuyền tiến về phía Giang Bắc.

Đã nhiều năm Ôn thị chưa từng về nhà mẹ đẻ, hôm nay mang theo nhi tử trở về, vốn là chuyện vui, chỉ là hai chất tử (cháu ruột) đồng hành đều đỗ đạt, vả lại Ôn Hữu Tư đỗ Bảng nhãn, bỗng đoạt gần hết cả danh tiếng của Hạ Tử, trong lòng bà rất là không thích.

Lại nói, bà ở kinh thành nhiều năm như vậy, từ khi Ôn thị- mẫu thân Liễu Minh Nguyệt qua đời, bà cũng xem như có chăm sóc ngoại nữ (cháu gái) này, hôm nay nàng lại không thân thiết với mình, mà lại thân như mẹ con với Vạn thị chưa từng gặp mặt, trong lòng Ôn thị càng thêm ghen ghét, nên ngồi một mình trong phòng ngủ bên trong khoang, không chịu ở cùng mẫu tử Vạn thị và Liễu Minh Nguyệt.

Mặc dù hiện tại Liễu Minh Nguyệt cũng đang dần dần hiểu biết hơn, nhưng cũng không quá rõ đạo lý đối nhân xử thế, lại thiếu người chỉ bảo. Thư Đại Gia cũng chỉ dạy nàng chút tài nghệ, chưa từng dạy nàng lục đục đấu đá trong đời, Vạn thị thì khác, thấy nàng có phần mơ hồ thì dốc hết kinh nghiệm tâm đắc bao nhiêu năm ra truyền thụ, từ thê thiếp tranh nhau đến cách đối nhân xử thế, giải thích cặn kẽ các mánh khóe giao tiếp giữa người với người, khiến Liễu Minh Nguyệt có cảm giác bỗng nhiên được mở mang tầm mắt.

Chỉ có nửa tháng, suy nghĩ của Liễu Minh Nguyệt đã thay đổi một lượt.

Đời trước nàng chẳng để ý tới chuyện gì, kiếp này lòng đầy nghi hoặc, nên muốn thỉnh giáo Vạn thị, kể kinh nghiệm kiếp trước của mình cho Vạn thị nghe, chỉ là thay tên đổi phận những người trong truyện, nhưng không hề thay đổi chuyện đã xảy ra.

Vạn thị suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: Có một loại người, vốn đã có trái tim ác độc, không thể chịu được khi thấy người khác sống tốt hơn mình. Có những người khác có trái tim nhân hậu, dù có lâm vào nghịch cảnh, trái tim vẫn hướng về điều tốt đẹp, loại người thứ nhất, dù ở địa vị cao nhưng vẫn có oán hận, nếu nhất thời ở thế yếu, trong lòng sẽ tính toán, nhẹ thì tổn hại thanh danh tiền tài hoặc là hủy hoại nhân duyên của người khác, nặng thì làm hại tính mạng người khác. Loại người này, nếu nắm quyền thế, trên tay nhuốm máu cũng là chuyện bình thường.

Liễu Minh Nguyệt yên lặng nghĩ ngợi trong lòng, thì ra là kiếp trước Thẩm kỳ Diệp đối với nàng như vậy, Tư Mã Sách chỉ là một yếu tố, nguyên nhân trực tiếp chính là nội tâm của nàng.

Mặc dù nàng và mình mang tiếng là tỷ muội nhiều năm, sợ rằng trong lòng không có một khắc nào không phải ghen tức. Có lẽ sớm bị ghen tỵ che mờ hai mắt, còn sống mà như đang bị đày đọa trong địa ngục. Nhìn lại mình, trừ mấy ngày ở lãnh cung và lúc chết thảm, cả cuộc đời còn lại đều mơ mơ hồ hồ, ngu ngốc mà sống, hạnh phúc hư ảo như lấp đầy cuộc đời của nàng.

Nhìn lại, ai hạnh phúc hơn, không cần nói cùng biết.

Kiếp trước, trước lúc nàng leo lên giường Tư Mã Sách, trong ngoài cung đã sớm truyền khắp, Thái tử phi yếu ớt nằm trên giường, có bệnh nan y, cơ hội giành ngôi Thái tử phi rất lớn, vậy nên mới bất chấp tất cả dấn thân vào.

Nàng cũng chỉ là thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, sao có thể thoát được cái bẫy Tư Mã Sách cố ý chăng ra, cuối cùng mắc mưu ý loạn tình mê, mơ hồ mắc bẫy.

Trước khi nàng tiến vào Đông cung đã coi Thái tử phi như bù nhìn, không cần thiết nịnh bợ Thái tử phi. Doãn Tố Nhụy nể nang nàng ta, trong lòng nàng không hẳn là chưa từng cười nhạo Doãn Tố Nhụy ngu xuẩn.

Đông cung có hai vị chủ tử, Thái tử phi nàng ta không còn sống lâu nữa, muốn lấy lòng tự nhiên chỉ có thể lấy lòng Thái tử điện hạ.

Huống hồ ngày trước nàng cho rằng Thái tử đối với nàng tình thâm ý trọng, nào biết sự thật là thì ra nàng cũng chỉ là một trong số hàng đống nữ nhân của Thái tử, không phải người đẹp nhất cũng không phải người được cưng chìu nhất. . . . . . Nản lòng thoái chí, tinh thần thấp cực độ.

Lại bị Ôn Thanh Dung đối đầu khốc liệt như vậy, quả thực là đâm đầu vào ngõ cụt.

Ôn Thanh Dung, thân phận bối cảnh đều đủ cho nàng ta ngang ngược, từ nhỏ đã được dưỡng thành tính tình xem ai không vừa mắt thì dù là người này nằm trên mặt đất xách giày cho nàng ta, cũng sẽ bị nàng ta chán ghét mà vứt bỏ. Cả Diêu Hoàng cũng len lén kể khổ với Liễu Minh Nguyệt: Lương


/50