Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 36 - Chương 36

/50


editor: Lãnh Nguyệt Dạ

Liễu Minh Nguyệt vào cung một chuyến, thu hoạch hai cuộn cung gấm thượng phẩm, bốn đôi cung hoa đặc chế, một đôi trâm cài.

Mặc dù Thẩm Kỳ Diệp giữ nàng lại dùng cơm, nhưng những thứ này lại là Thái Tử phi ban tặng. Vì thế Liễu Minh Nguyệt còn tự mình đến điện Thái Tử phi tạ ơn, thậm chí gặp phải Thái Tử ở trong điện Thái Tử phi, ngay trước mặt chúng thê thiếp, Tư Mã Sách trêu ghẹo gọi nàng là Tiểu sư muội , Liễu Minh Nguyệt liền hô không dám.

Thái Tử phi Vi thị hai mươi tuổi hoa, sắc mặt tiều tụy, mang theo vẻ bệnh tật, tùy ý cùng Liễu Minh Nguyệt nói chuyện phiếm, Doãn Tố Nhụy đứng hầu ở bên cạnh, y phục trắng đơn giản, còn không bằng đại cung nữ bên cạnh Thái Tử phi, chỉ là nhan sắc của nàng như Xuân Hiểu*, khí chất như u Lan, dung nhan như Tây Thi, còn có một phong thái kiều diễm mát mẻ thướt tha như hoa phù dung, khiến Liễu Minh Nguyệt nhìn trộm vài lần.

*: ý chỉ vẻ đẹp tinh khôi, quyến rũ, tràn đầy sức sống như buổi sáng mùa xuân.

Tư Mã Sách bật cười, Tiểu sư muội ngươi đang nhìn trộm cái gì vậy?

Liễu Minh Nguyệt quýnh lên, thành thật trả lời: Thần nữ đang nhìn Doãn Lương Viện nương nương. Ở trước mặt trước mặt những người tinh tường, lõi đời này, nàng nói láo còn không bằng nói thật.

Tư Mã Sách cười to: Ngươi cũng cảm thấy Doãn Lương Viện xinh đẹp có phải hay không?

Doãn Tố Nhụy được Tư Mã Sách khen ngợi, lập tức đỏ mặt, lại có một kiểu quyến rũ khác, ngay cả Liễu Minh Nguyệt cũng ngây ra nhìn.

....Một nữ nhân xinh đẹp cùng tâm cơ sâu xa như vậy, nếu nàng là Thẩm kỳ Diệp, con đường phía trước tất nhiên sẽ vô cùng mờ mịt.

Liễu Minh Nguyệt ra khỏi Đông cung, liền nhìn thấy Tiết Hàn Vân chờ ở bên ngoài , cả người đứng nghiêm thẳng tắp, hai mắt vững vàng nhìn chằm chằm Đông cung, giống như Đông cung là một con mãnh thú, hắn luôn luôn chú ý xem lúc nào thì mãnh thú này sẽ phun Minh Nguyệt ra, nếu như không phun ra liền xảy ra một cuộc đại chiến.

Liễu Minh Nguyệt gặp được hắn, lập tức bước nhanh lại, mặc kệ Hạ Huệ ôm cung gấm liên tiếp ngăn cản sau lưng, nàng đã nhảy tới ba bước thành hai bước đến trước mặt Tiết Hàn Vân.

Hàn Vân ca ca. . . . . .

Tiết Hàn Vân thấy được nàng ra ngoài, vẻ mặt nặng nề rốt cuộc dãn ra, đưa tay sờ đầu của nàng một cái: Ở Đông cung có chuyện gì không?

Liễu Minh Nguyệt lắc đầu một cái, Cũng chỉ là Thẩm Lương Viện ở trong cung nhàm chán, liền triệu ta đến chơi. Còn gặp được Thái Tử cùng Thái Tử phi, Doãn Lương Viện thật là xinh đẹp. . . . . . Nàng nhanh chóng líu ríu kể lại một lần sự tình hôm nay, lại chỉ Liên Sinh đang dắt ngựa của Tiết Hàn Vân, bỗng nổi hứng nói: Hàn Vân ca ca, ta muốn cưỡi ngựa. . . . . .

Tiết Hàn Vân nghĩ lại chuyện nàng kể về Thẩm Kỳ Diệp hành hung nàng lần trước, thấy mặc dù nàng cố gắng làm ra vẻ vui mừng như vậy, nhưng trong con ngươi sáng ngời lại cất giấu mây mù khiến hắn nhìn không hiểu, cảm giác chẳng những nàng có chuyện gì gạt hắn, còn rất không vui, liền không cản nàng, đỡ nàng lên ngựa, mình thì nhận lấy dây cương từ trong tay Liên Sinh từ từ dắt đi.

Liễu Minh Nguyệt lên ngựa, chợt cảm thấy Tiết Hàn Vân thấp hơn nàng rất nhiều, nàng ngồi cao ở trên ngựa, liền có một loại trên thị giác ưu thế, cái loại tâm tình bị đè nén lúc gặp phải Tư Mã Sách ở chánh điện của Thái Tử phi trước đó cũng dần dần được hóa giải, phất tay một cái chỉ điểm đám người Hạ Huệ Liên Sinh: Tự các ngươi đi về trước, ta theo Hàn Vân ca ca đi chơi.

Liên Sinh chăm chú nhìn Tiết Hàn Vân đang cực kỳ tình nguyện dắt ngựa cho Liễu đại tiểu thư, liên tiếp thở dài: Đây là còn chưa thành thân đâu, nếu là tương Lai thành thân, cũng không biết đại tiểu thư sẽ lấn áp thiếu gia như thế nào nữa.

Hạ Huệ trừng mắt nhìn hắn: Dù sao một người muốn đánh một kẻ cam nguyện bị đánh, ngươi rỗi rãnh lo lắng cái gì? Dẫn đầu leo lên xe ngựa.

Tiết Hàn Vân một đường dắt Liễu Minh Nguyệt từ từ trở về, dọc đường thấy các loại đồ ăn vặt, Liễu Minh Nguyệt liền đưa cổ nhìn quanh, không ngừng ngửi mùi thơm thức ăn ven đường, Tiết Hàn Vân thấy bộ dáng nàng như vậy, không khỏi bật cười, liền giao dây cương vào tay nàng, tự mình đi mua đồ ăn.

Liễu Minh Nguyệt cởi ngựa một đoạn đường, xách theo một chuỗi dài đồ ăn vặt, tâm tình từ u ám lập tức chuyển thành trong sáng, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, liền cúi người cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: Hàn Vân ca ca, không bằng chúng ta đi biệt viện đưa một ít thức ăn cho biểu tỷ được không?

Tiết Hàn Vân dễ dàng xoay người lên ngựa, ôm nàng vào trong ngực, cảm thấy cả người nàng bỗng cứng lại, thế nhưng hắn lại thổi hơi ở bên tai nàng: Nếu như ngươi cảm thấy không được tự nhiên, ta liền xuống ngựa dắt đi như cũ? nếu là dắt ngựa đi từ nội thành tới ngoại thành, sợ rằng đi một canh giờ cũng không tới.

Sắc mặt Liễu Minh Nguyệt ửng đỏ, giơ tay áo che mặt, cất giọng thật thấp thúc giục: Còn không mau đi, mọi người trên đường đều đang nhìn chúng ta đấy.

Khóe môi Tiết Hàn Vân khẽ cong, hai chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa như mũi tên bắn ra ngoài.

Thuật cởi ngựa của hắn vô cùng điêu luyện, giờ phút này người đi trên đường cũng không nhiều, nghe được tiếng vó ngựa liền rối rít né tránh, không lâu lắm hai người một người cởi ngựa liền ra khỏi nội thành.

Hai huynh đệ Ôn gia đồng thời khảo trúng, Ôn Hữu Tư nhận chức thất phẩm Hàn Lâm viện biên tu, Ôn Hữu Niên cũng là vào Hàn Lâm viện học tập, hôm nay là thứ cát sĩ, còn cần học tập 1 năm sau, tham gia cuộc thi phân loại lần nữa, vô luận như thế nào, hai nhi tử của Vạn thị cũng ở lại Kinh Thành, nàng cũng không trở về ngay




/50