Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 33 - Chương 33

/50


Editor: coki

Trái với một đám sư huynh đệ, Tiết Hàn Vân đối xử với hai vị cữu huynh tốt hơn rất nhiều.

Tiệc rượu được tổ chức tại tửu lâu Đông Hoa, không khí thân thiết mà hữu nghị, cuối cùng Tiết Hàn Vân nói việc Liễu Minh Nguyệt mời mọi người đi chơi vào dịp Đoan Ngọ. Trước đó hai huynh đệ Ôn gia đã nghe tin tức từ miệng Ôn Dục Hân nên không hề kinh ngạc.

Nhưng mà bây giờ bọn hắn còn nghe được một tin tức khác từ miệng Tiết Hàn Vân. Sau khi nghe xong thì một đám sư huynh đệ đều tỏ vẻ thức thời, quyết định hôm đó sau khi hội hợp ở phía tây Kim Minh Trì thì sẽ chia ra hành động. . . . . .

Ôn Hữu Tư nhanh chóng bày tỏ suy nghĩ của mình: Bọn họ là huynh trưởng nên tết Đoan Ngọ này phải cẩn thận bảo vệ Ôn Dục Hân nên biểu muội đành phải phó thác cho muội phu toàn quyền chăm sóc thôi.

Lập tức chủ và khách đều vui vẻ.

Liễu Minh Nguyệt không hề biết những việc này, đợi đến sau khi mọi người gặp mặt ở phía tây Kim Minh trì, chào hỏi xong thì lập tức đường ai nấy đi. Các vị sư huynh đều bận rộn che chở tỷ muội của mình, nếu không có tỷ muội thì cũng đi theo tỷ muội của người khác, Ôn Dục Hân cũng đi theo hai vị huynh trưởng chen vào trong đám người, chỉ trong chớp mắt bên cạnh Liễu Minh Nguyệt chỉ còn lại một mình Tiết Hàn Vân.

Nhìn rất giống như đã có hẹn ước từ trước, quả thật là rất kì lạ

Lúc này Tiết Hàn Vân cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, vẻ mặt tự nhiên, nói: Lúc này người ở Kim Minh Trì rất nhiều, cẩn thận đừng để lạc, vẫn là để ta dắt muội đi thôi. Nếu như có Liên Sinh ở đây chắc chắn sẽ nhận ra ngay tay chân của thiếu gia nhà mình cứng ngắc, toàn thân đề phòng giống như đã sẵn sàng để chuẩn bị tiếp nhận đả kích khi bị từ chối.

Chỉ có điều vào giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Minh Nguyệt đỏ bừng, không nói một lời nào cả, lại không dám nhìn thẳng vào cặp mắt thâm thúy, chuyên chú của Tiết Hàn Vân, chỉ im lặng để cho hắn nắm tay.

Dân phong ở triều đại này rất cởi mở nên việc nam nữ đã đính thân hoặc phu thê trẻ tuổi nắm tay ra đường không phải là không có nhưng Tiết Hàn Vân lại là người từ nhỏ lớn lên với nàng, là người nàng coi như huynh trưởng nên bây giờ đột nhiên bị hắn nắm tay đi dạo trên phố xá đông đúc. . . . . . Cảm giác vừa ngọt ngào vừa xấu hổ vừa e sợ đó giống y như đang ăn ô mai, trong ngọt lại có chút chua chua, trong chua lại có chút ngọt, cảm giác rất khó diễn tả.

Tiết Hàn Vân cảm thấy bên trong tay mình là một bàn tay cực kì nhỏ bé mềm mại khiến trái tim hắn rung động không thôi, trong lòng không khỏi suy nghĩ: chẳng trách trong sách đều nói làn da nữ nhi trắng nõn nà, ngay cả thở cũng mềm mại như cây cỏ, quả nhiên hôm nay nắm tay của nàng mới biết những lời ấy đều không phải giả dối. Nghĩ vậy Tiết Hàn Vân lại càng nắm chặt hơn, chỉ sợ một lát nữa chen lấn trong đám đông chật chội sẽ bị lạc mất hơn nữa lại thấy nàng ngoan ngoãn mặc cho hắn nắm thì trên khuôn mặt luôn lạnh lẽo không khỏi hiện lên nụ cười như gió xuân, nhất thời khiến các thiếu nữ đang đi dạo xung quanh đỏ mặt không dứt thế nhưng hắn lại hồn nhiên không hay, chỉ để ý lôi kéo nàng đi tới bên cạnh Kim Minh Trì.

Hôm nay hắn không cho nha hoàn và sai vặt đi theo khiến hai người càng giống như một đôi nam nữ nhà dân chúng bình thường trong kinh sư hẹn nhau ra cửa, vừa sợ người quen nhìn thấy lại vừa hận không bị người quen nhìn thấy.

Ánh mắt của Liễu Minh Nguyệt rất e thẹn, nàng liên tục nhìn xung quanh lại không chịu nhìn Tiết Hàn Vân lấy một cái nhưng hắn nhìn thấy rất rõ gương mặt nàng đỏ bừng, ngay cả vành tai giống như bạch ngọc cũng ửng hồng hiển nhiên là đang cực kỳ ngượng ngùng khiến nụ cười trên mặt Tiết Hàn Vân không khỏi tăng lên, chỉ hận không buông tay nàng ra nữa.

Hai người đi thêm một chút thì đến nơi đám đông đang chen chúc, đi lên trước thêm một chút nữa chính là Kim Minh Trì. Tiết Hàn Vân là người học võ nên che chở nàng đi qua đám người chen chúc rất cẩn thận, thời tiết tháng năm rất nóng nên hai người đều mặc áo đơn, lúc này Liễu Minh Nguyệt bị Tiết Hàn Vân kéo như vậy khiến toàn thân nàng cứng ngắc, sắp toát mồ hôi, nàng cảm thấy lồng ngực sau lưng nóng tựa như một lò than khiến lưng nàng chảy mồ hôi đầm đìa.

Tiết Hàn Vân đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực nên nóng hơn Liễu Minh Nguyệt rất nhiều. Người ba bên bốn bề chen chúc tới như nước lũ nhưng Liễu Minh Nguyệt ở trong ngực Tiết Hàn lại rất an toàn ——nhiều năm về sau, khi Liễu Minh Nguyệt nhớ lại giờ khắc này thì trong lòng vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.

Cả đời này người này sẽ yêu thương che chở nàng! Chỉ cần cái này là đủ rồi!

Hiện giờ trong ngực hắn chỉ có một người là nàng mà thôi, rất tốt!

Bất luận là đấu giá, thi họa, ca vũ hay bàn đu dây trong Kim Minh Trì đều không thể hấp dẫn được ánh mắt của Liễu Minh Nguyệt, lúc đầu nàng vẫn còn có chút xấu hổ, không dám nhìn hắn nhưng về sau lại thừa dịp chung quanh đang hoan hô vang dội len lén ngẩng đầu nhìn hắn. Khi nhìn thấy Tiết Hàn Vân, Liễu Minh Nguyệt lập tức giật mình.

Tiết Hàn Vân đâu có nhìn bàn đu dây trong Kim Minh Trì? Rõ ràng hắn đang nhìn nàng chăm chú đến mắt cũng không thèm chớp, sóng nước dịu dàng trong mắt gần như muốn người ta chết chìm trong đó. . . . . .

Liễu Minh Nguyệt lập tức thẹn thùng cúi đầu sau đó lại đột nhiên ngẩng đầu thì thấy người này vẫn đang nhìn thẳng vào nàng!

Nàng vừa xấu hổ lại vừa nghịch ngợm đưa tay ra véo mạnh chỗ thịt mềm bên sườn của Tiết Hàn Vân sau đó hả hê ngẩng đầu nhìn hắn: Ai bảo mắt huynh sáng quắc giống như trộm cướp nhìn người ta? !

Nhưng Tiết Hàn Vân lại giống như không phát hiện gì, vẫn cứ im lặng nhìn nàng, tiếng hoan hô chung quanh giống như vang lên ở một nơi rất xa, hoàn toàn không có khả năng đánh thức hắn đang ở trong mộng đẹp. Trong nghìn vạn người chật chội, trong tiếng hoan hô vang dội, ánh mắt của Tiết Hàn Vân vẫn vững vàng khóa trên khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt này, cánh môi đỏ hồng, hai mắt đen bóng, sống mũi cao cao, lúc này đang hếch lên, vừa có vẻ e thẹn lại không chịu yếu thế. . . . . . Đúng lúc này phía sau Tiết Hàn Vân bị một đám người chen tới, hắn lại đang cúi đầu, trong lúc không hề đề phòng môi hắn đã rơi vào trên cái trán trơn bóng của nàng.




/50