Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 11 - Chương 11

/535


Dùng ngón tay chọc chọc Tô Lực đang làm thủ tục cho mình, Sở Niệm có chút khó thể tin được.

Cảnh sát Tô, anh nói người nộp tiền bảo lãnh cho tôi, không phải là anh ta đó chứ?

Tô Lực nghiêng đầu nhìn Thương Sùng đứng cách đó không xa, mặc dù không biết người đàn ông trẻ tuổi ấy làm thế nào để lấy được giấy chứng minh quyền giám hộ, nhưng cấp trên đã đồng ý nên anh ta không thể nói gì nữa.

Lãnh đạm gật đầu nhẹ, đáp: Là anh ta.

Sở Niệm sững sờ, dẩu môi, trong lòng làm thế nào cũng không cam, giờ đành phải đi theo Tô Lực ra ngoài. Thấy ý cười tà hiện rõ trong mắt Thương Sùng, cô liền hừ một tiếng, quay đầu sang một bên, ngay cả cám ơn cũng không muốn nói với anh.

Thương Sùng thấy vậy cũng chẳng so đo với cô, lễ phép chào hỏi Tô Lực, rồi xoay người đi ra ngoài. Cảm giác cô bé đằng sau không hề bước theo mình, lúc này anh mới quay đầu lại, buồn cười nhìn cô.

Sao thế? Là ở theo thói quen hay không muốn đi?

Sở Niệm chu môi, do dự một hồi mới khó khăn bước theo sau lưng Thương Sùng. Chỉ là, chiếc xe này là sao hả? Nhìn Thương Sùng mở cửa xe của chiếc Maserati màu đen số lượng có hạn trên toàn cầu, Sở Niệm không dám tin trợn to hai mắt.

Phải biết rằng giá trị thị trường của nó cũng gần ngàn vạn, mà Thương Sùng chỉ là một thầy giáo đại học bình thường thôi. Tiền lương của anh ta có thể mua nổi chiếc xe như vậy sao?

Đầu ngón tay trắng nõn từ mép cửa xe chạy thẳng xuống, cũng quên mất chuyện giận dỗi. Sở Niệm chớp đôi mắt to, nói ra một câu suýt chút nữa khiến Thương Sùng trật eo.

Thầy Thương, xe này mượn hả? Ánh mắt anh không tệ đâu.

Mượn? Thương Sùng nhìn nhìn bộ âu phục Armani được đặt may riêng trên người mình, chẳng lẽ ở trong mắt cô, anh giống như một thư sinh nghèo kiết xác sao? Thương Sùng anh còn phải đi mượn xe hả?

Không phải mượn, là xe của tôi. Thương Sùng kéo kéo khóe miệng cứng ngắc, cố gắng làm cho tâm tình của mình nhìn như bình tĩnh.

Thầy Thương, đều là người mình cả, không quan trọng, không quan trọng.

Vì mặt mũi mà muốn gạt cô hả? Anh ta thật sự coi cô là sinh viên chưa trải sự đời sao! Nể mặt hôm nay anh ta đến đón mình, Sở Niệm cũng không trực tiếp đâm phá, chỉ là nụ cười trên mặt làm cho người ta cảm thấy rất đáng đánh đòn.

Thương Sùng hoàn toàn đen mặt rồi, tức giận ngồi vào ghế lái. Nhìn Sở Niệm vẫn đang đứng bên ngoài nhìn chằm


/535