Truyện Ma hay có thật 100% - NHÂN DUYÊN TIÊN KIẾP

Chương 22: P22----- Lấy chồng âm 2

/27


P21 Kiếp sau nếu có duyên phận:

Kể từ sau hôm ấy, e không còn gặp rắc rối trong chuyện tình cảm nữa, tất cả lại trở lại bt như đúng quy luật vốn có của nó. Âm dương tạo hoá là một vòng tuần hoàn quả k sai. Sau hôm em mơ thấy cụ ông về, mẹ e – ng phản đối chủ chốt trong chuyện tc của em đột ngột bệnh nặng hơn và không đi lại được nữa, không biết nên vui hay nên buồn, có điều e vẫn không hiểu ông cụ giúp em là ai và tai sao lại có thể có uy quyền đến thế ? Cả a nữa sao a lại đi theo ông cụ ấy ? Nó cứ hoang đường kiểu gì ấy, bản thân e cũng k biết là như thế nào !


E cũng nằm suy nghĩ mãi, rồi cố nhớ lại những gì a nói, rồi thử cố nhớ lại xem kiếp trước của mình là như thế nào, buồn cười thật, vẫn chẳng nhớ được gì. Một người sống ở kiếp này mà vẫn nhớ được chuyện của kiếp trước chắc có lẽ chỉ có thể ở trong truyện cổ tích dc thôi. Cảm xúc của e nó cứ như một mớ bòng bong  không biết phải diễn tả như thế nào, giống kiểu bị mất trí nhớ mà muốn biết mình thực sự là ai rồi có ng nói cho mình biết sự thật nhưng lại k sao nhớ dc. Thi thoảng lại ngồi khấn gia tiên như một đứa điên ấy, để cho e được gặp a nói lời cuối  Tại chia tay như thế hụt hẫng quá. về sau đêm e cứ nằm quay đầu ra cửa ngoài đường nhưng cũng chỉ thấy tự đi lang thang một mình, k còn ai gọi, cũng k còn giọng nói thân quen ấy : em đang làm gì thế ? Như trước, kiểu thơ thẩn như ng mất hồn. Ai bảo a đi khơi gợi lại quá khứ của kiếp trước làm gì để e lại cthay đau lòng, dù không nhớ gì nhưng thực sự là cái cảm giác nó đau lòng cứ tồn tại mãi. Thời gian cứ thế trôi đi cho đến tháng 7 là tháng cô hồn, bệnh tình của mẹ e cũng khá hơn nhưng vẫn k đi lại được. Mọi việc trong nhà e đều lo gq hết thành ra bận và không còn tg để nhớ đến những chuyện trước kia cho đến buổi tối hôm đấy, đốt mã xong các thứ cúng bái rồi. vì cả ngày mệt quá đến tầm 9g e đã buồn ngủ ,mắt nặng trĩu lại. Bên tai lại văng vẳng: em ngủ rồi đấy ư? Xong mở mắt thì thấy ôi thôi đúng là a rồi, nhung hôm nay trông a lạ quá, a mặc một bộ áo dài màu vàng, chân đi hài giống kiểu các vương công quý tộc ngày xưa. E vẫn thắc mắc sao giờ lại thấy chân rồi nhỉ  toàn để ý mấy cái chi tiết lạ lạ thôi. Xong a bảo nợ duyên giữa em với a khó dứt nhưng cụ tổ 3 đời nhà em về độ cho gd em lúc gặp a đang đứng trước cửa khi biết chuyện cụ giận a lắm. Nghe a nói thế e thấy thương anh nhiều hơn vì e biết a rất tốt với em từ trước tởi giờ. Xong a bảo a sẽ phù hộ cho em gặp được một ng yêu em và cùng em đi đến hết đoạn đường sau này, nếu có còn duyên thì hẹn e kiếp sau mình lại yêu nhau. Em bảo anh đi thật à ? A nói a k đi, a k đầu thai kiếp người, a chờ em. Đên khi nào e hết duyên hết nợ với ng trần thì thôi. Xong a cầm tay lên viết vào tay em hai chữ : hẹn ước .

 

E nghe có tiếng người ở đâu bảo : đến giờ đi rồi, nhanh lên đi thôi !

Thế là anh mỉm cười, vẫy tay chào em, giống lần đầu tiên cách đây 6 năm ta gặp nhau a cũng từng vẫy tay chào em. Chỉ khác một điều, lần chào nhau ấy là lần chào tạm biệt, còn giờ có thể là tạm biệt, cũng có thể là vĩnh biệt. Duyên phận đời người là một cuộc sắp đặt của số mệnh, không thể biết trước ngày mai sẽ như thế nào ra sao, chỉ có thể nên trân trọng những gì mình đang có để không bao giờ phải thấy hối tiếc khi đã mất đi. E vẫn tin rằng em và anh chưa hết duyên nợ chỉ là chưa đến lúc trả thôi, phải k mọi người !

 

……….-Hết-………


/27