Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần 2

Chương 2 - Chương 2

/47


căn phòng bị bóng tối nuốt trọn, nằm trên giường mê man mồ hôi chảy dài trên gương mặt mỹ lệ nó chợt giật mình thức giấc, nhìn quanh hiện tại là hơn 1h sáng không hiểu sao lòng chợt cảm thấy không an toàn

“Ai!!?”

nó hét lên đầy giận dữ khi phát hiện ra phía ngoài ban công có kẻ lạ, ánh mắt trở nên linh hoạt, cẩn trọng đề phòng, thiên băng tiến lại gần ban công tư thế chiến đấu đã chuyển bị sẵn sàng, chợt tiếp nhận được mùi hương quen thuộc nó bỗng thả lỏng người, hừ lạnh

một chàng trai cao ráo từ cửa nhảy vào đôi mắt anh nổi bật giữa màn đêm tĩnh mịch, thiên băng lạnh lùng: anh rảnh đến mức này sao? nửa đêm không ngủ chạy đến đây làm gì?”

Hàn vũ mỉm cười: “ngày mai anh phải đi Italia một chuyến, đến để từ biệt”

nó im lặng, ngày mai là ngày anh và Lãnh phong phải đi Italia thực hiện nhiệm vụ gì đó hình như là ám sát ông trùm mafia thì phải, để Hàn vũ và Lãnh phong phải đích thân ra mặt cho thấy đây không phải là chuyện dễ dàng gì, đất nước Italia là một quốc gia có nền văn minh lâu đời, trong giới hắc đạo thế lực vô cùng lớn và vững chãi

suốt những năm qua không ngừng hênh hoang, tự đắc chẳng coi thế lực của Lão đại ra gì, càng không để mắt đến trần gia và lục gia nếu còn không mau xử lý, cảnh báo họ thì há chẳng phải để những người này dương dương tự đắc coi trời bằng vung sao,

“em nghĩ gì vậy?” Hàn vũ lên tiếng

thiên băng bừng tỉnh “không có gì, chúc anh may mắn”

Hàn vũ mỉm cười tính xoa đầu nó theo thói quen nhưng anh chợt ngừng lại một vài giây rồi đưa tay nhéo má thiên băng, Nó lườm anh: “muốn chết sao?”

Hàn vũ mỉm: “gặp được em ngày mai có thể yên tâm đi rồi”

thiên băng nhíu mày: “sao? gặp để xác nhận nếu chết sẽ có người vác xác về chôn à”

“yên tâm nếu chết cũng tự lết xác về không khiến em phải bận tâm đâu”

dứt lời Hàn vũ lại nhảy ra khỏi ban công một cách nhẹ nhàng như cách mà anh đến, thiên băng trầm ngâm nó thấy hôm nay Hàn vũ rất khác, nụ cười không được thật cho lắm, ánh mắt cũng có chút buồn thương

không phải anh sợ hãi trước nhiệm vụ này đấy chứ? cũng không đúng, đây không phải lần đầu tiên của anh hơn nữa trước đây còn nhiều nhiệm vụ nguy hiểm hơn thế này anh vẫn hoàn thành tốt bằng tâm thế thoải mái kia mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? còn chuyện gì mà nó chưa biết?

Ánh sáng nhạt đổ khắp đất trời, sương nhẹ trôi như làn khói mỏng phủ lên nền đất thứ hơi mát ẩm ướt, đính lên đầu ngọn cỏ dại những hạt nước long lanh như ngọc quý đó là điều đặc trưng của buổi sớm đông miền Bắc

Thiên băng ngồi trên chiếc bàn ăn lớn nhìn những món bổ dưỡng xếp đầy trước mắt nghi ngút khói tỏa hương thơm lừng, trước đây vào khoảng thời gian huấn luyện, đào tạo nó thường bị bỏ đói những lúc làm không tốt và cũng chẳng có thời gian ăn cơm lại cộng với thời gian ăn uống ngủ nghỉ không điều độ nên bụng dạ ngày càng kém, hễ ăn no là bụng lập tức khó chịu buồn luôn

vì vậy thiên băng chỉ tập trung ăn vào bữa sáng còn bữa trưa và tối chỉ dùng chút hoa quả và điểm tâm nhẹ, nó chợt cong môi nhớ những ngày tháng “ăn không biết no” trước kia bây giờ muốn ăn như trước cũng khó.

Một chị giúp việc bê một tô canh nóng hổi đặt trước mặt nó: “tiểu thư mời dùng”

thiên băng đã nghe mùi khi mới bước vào phòng ăn, đây là canh gà mái hầm với lá ngải do chính mẹ nó làm, vào ngày này hàng tháng phu nhân An ly vẫn hầm một tô canh như thế cho nó ăn, Lúc thiên băng về Việt Nam bà vẫn giữ thói quen này bất chấp hoàn cảnh địa lý bằng mọi cách vẫn để thiên băng ăn một cách ngon lành chuẩn vị nhất,

kể ra nó cũng thật khó ở. Vào ngày đầu tiên của chu kỳ “đèn đỏ” bụng thường sẽ đau âm ỉ cái gì cũng không thể nuốt trôi chỉ có thể ăn mỗi món canh này mà cũng nhất định phải là do đích thân Phu nhân An ly nấu mới đúng khẩu vị. Trước đây sống cùng với ba nuôi nó cũng bị như vậy có điều vì ba là con trai không dành những thứ này lại thêm việc ông thường xuyên đi làm về mệt nên thiên băng luôn âm thầm chịu đựng

Từ khi có mẹ bà vẫn luôn chăm sóc nó rất chu đáo kể cả khi ở xa hay khi nó huấn luyện mặc dù ánh mắt vẫn lạnh lùng đấy nhưng vẫn không quên hầm canh cho thiên băng ăn, nghĩ đến những lời mẹ mình đã thốt ra trong đêm ấy đến giờ thiên băng vẫn mông lung không hiểu bởi lời nói và hành động của bà trái ngược nhau hoàn toàn.

lắc đầu xua đi, thiên băng ngoan ngoãn ăn sạch chén canh như một thói quen hằng ngày, nó phải hoàn thành xong bữa sáng rồi đến trường bởi buổi sáng ngày hôm nay có rất nhiều điều thú vị đang chờ đợi.

—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�

Royal...

học sinh qua lại hứng khởi ai ai cũng cầm trên tay chiếc điện thoại xem bài báo và video gì đó, đây là tin hot nhất sáng nay và dự là sẽ không ngừng Hot trong trường, ai lấy qua lại đều thi nhau bàn tán.

Như thường ngày, mỹ ngọc vẫn cao đầu bước đi trước bao ánh mắt của những người xung quanh, có điều ngày hôm nay ánh mắt của họ có sự dò xét và dè bỉu, mỹ ngọc không hiểu chuyện gì xảy ra thái độ khinh thường của mọi người xung quanh như một hòn đá lớn đè lên thân thể khiến cô tức ngực và khó thở chỉ biết cố gắng sải dài bước thật nhanh chóng vào lớp.

Đi qua dãy hành lang vì đang gấp nên mỹ ngọc không để ý đường, lập tức bị cẳng chân của ai đó làm vấp ngã, cả người sõng soài trên mặt đá hoa mát lạnh

mỹ ngọc chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra lập tức bên tai truyền đến giọng nói giễu cợt

“cha cha! ai đi không nhìn đường vậy? ngã ra đây làm bẩn hết cả nền đất rồi”

một giọng khác cũng vang lên: “phải đấy, thật không biết thân phận dám ngáng đường chúng ta”

mỹ ngọc nắm chặt hai bàn tay, bật dậy đập vào mắt là 5, 6 nữ sinh trang điểm lòe loẹt cô chợt nổi giận “các người vừa nói cái gì?”

“chà! tai bị lãng không thể nghe rõ sao?”_ một nữ sinh đứng chống hông trước mặt mỹ ngọc đưa tay nghịch tóc cô

mỹ ngọc hất tay học sinh đó ra mắt hừng hừng lửa: “các người muốn gì? rõ ràng là mấy người muốn kiếm chuyện với tôi”“cũng không có gì chỉ muốn đến xem kẻ phản bội có khuôn mặt như thế nào thôi”_ học sinh 1 nhếch mép

“ayza! thật là, ai đó xuất hiện ở đây thật khiến bầu không khí trong trường ô nhiễm quá đi”_ học sinh 2 tỏ rõ vẻ khinh bỉ

dường như đã đi đến giới hạn mỹ ngọc như phát điên: “mấy người nói gì vậy hả”

nữ sinh trông có vẻ giống người cầm đầu trong nhóm ấy đứng gần mỹ ngọc đưa tay che miệng tỏ vẻ bất ngờ: “cô chưa biết gì sao? thật tội nghiệp để tôi giúp cô hiểu rõ vấn đề”

cô gái ấy đưa cho mỹ ngọc chiếc điện thoại có bật sẵn một đoạn video

nhân vật chính trong đoạn video là hai cô gái không ai khác là Tuyết mai và ngọc diễm họ khóc nức nở khuôn mặt uỷ khuất thật khiến người ta động lòng, nguyên nhân cũng là do công ty của nhà hai người họ đều bị phá sản lâm vào đường cùng bi đát, họ nói là bạn thân của mỹ ngọc gần 10 năm nay nhưng khi khó khăn cần giúp đỡ cô lại phủi trắng tay coi như không quen biết, chưa hết hai người này biết không ít bí mật cùng những chuyện xấu mà mỹ ngọc đã từng làm và cả chuyện làm ăn không trong sạch của ba mỹ ngọc. Trong đoạn video này họ cũng kể không sót một chi tiết tuy vậy tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện của Hạ vy, và họ còn không quên nói rằng vì những chuyện xấu mỹ ngọc đã từng làm nên mới bị vạ lây như ngày hôm nay. Điều này gây hiệu ứng lớn tạo thành làn sóng mạnh mẽ trong dư luận ai ai cũng đều lên tiếng chỉ trích con người Đào mỹ ngọc.

hai mắt long sòng sọc giận dữ lướt đọc qua các trang báo có liên quan, đây gần như là tin giật gân đi đâu cũng thấy, nào là tiểu thư nhà họ Đào bị tố sống “đểu”

nhà họ đào làm ăn phi pháp, bị người quen tố giác...vvv

cô ta tím tái mặt mày không ngờ đến việc hai người bạn của mình có thể trơ trẽn đến vậy, họ rõ ràng đã nhận một số tiền lớn từ tay cô đủ cho họ ăn sung mặc sướng cả đời vậy mà họ lại dám...

cơn thịnh nộ khiến mỹ ngọc không giữ được kiểm soát cô ta hung hăng ném chiếc điện thoại xuống đất, nữ sinh khi nãy trừng mắt đưa tay định cho ả một bạt tai: “con nhỏ hỗn sược này”

vừa lúc Thiên băng đi qua, mọi hoạt động trong tích tắc như ngưng đọng, top nữ sinh nhìn nó bằng ánh mắt dè chừng dù sao họ cũng không dám lên mặt trước mắt thiên băng, nó liếc nhìn bộ dạng thảm hại của mỹ ngọc rồi nhếch mép dời đi

mỹ ngọc dường như nhận thức được điều gì đó ả ta định đuổi theo nó thì ngay lập tức bị nữ sinh kia tóm tóc giật ngược lại, mỹ ngọc lớn tiếng, mắt trợn trừng “bọn mày dám làm vậy? có tin tao giết hết chúng mày không?”

một nữ sinh khác đi đến vỗ vỗ vào mặt ả ta: “này cưng ở đây không phải Dream, ngay đến việc vào học tại Royal còn phải nhờ đến Tử hy vậy cô lấy cái gì để lớn giọng ở đây”

- h/s2: hừ! Tử hy có một người bạn như cô đúng là đen đủi, cô vốn không xứng làm bạn của anh ấy

- Mấy Người Câm Miệng Lại Đi

- h/s3: vẫn còn tưởng mình là cái rốn của vũ trụ nữa hay sao? có thể tiền thì chúng tôi không nhiều bằng cô nhưng thế lực thì thừa sức có thể đè nát cô đấy

- h/s4: cũng phải thôi ba mẹ chúng ta đâu làm gì phi pháp mà kiếm được nhiều tiền như ai kia đâu, phải không? ha ha ha!

nữ sinh đang tóm tóc mỹ ngọc chợt giật nảy người: “ấy nói đúng đấy, sao mình lại đụng vào thứ rơ bẩn này chứ?” nói rồi cả đám người cười ha hả bỏ đi để mặc mỹ ngọc ngồi trên nền đất, lúc này điện thoại chợt reo cô ta lau đi dòng nước mắt

chưa kịp nói gì đầu dây bên kia đã hét xối xả như bão

- mày nhìn xem bạn mày đã gây ra tai họa gì này? thứ ngu ngốc không biết chọn bạn chơi, đúng là đồ vô dụng mày kêu tao phải làm sao đây hả? cảnh sát đang nhòm ngó đến chúng ta rồi đấy

- không có bằng chứng ba lo gì chứ?

- nhưng như thế sau này làm gì cũng bất tiện hơn

tút tút... mỹ ngọc tắt máy không thèm đáp lại rồi đứng bật dậy đi nhanh như tên lửa tìm nó

Thiên băng đang đi liền bị ai đó kéo ngược trở lại, nó đối mặt với mỹ ngọc ánh mắt lạnh lẽo dạo quanh người ả khiến cô ta bất chợt rùng mình

- là cô làm đúng không?

- (nó cười nhạt) tôi đã nói sẽ tặng 1 món quà cho người đã bỏ chiếc hộp vào ngăn bàn của tôi mà, thế nào cảm giác bị phản bội “dễ chịu chứ?”

- đồ điên, sao cô dám

mỹ ngọc hét lên cô ta đưa tay định tát nó thiên băng lập tức bắt lấy cánh tay ấy đồng thời dùng tay còn lại bóp chặt cằm mỹ ngọc khiến cô ta đau đến nỗi không thể cử động

“tôi đã cảnh cáo cô bao nhiêu lần rồi, đừng tuỳ tiện đánh người”

ánh mắt lạnh tựa băng sơn, nó cười nửa miệng kề sát vào tai mỹ ngọc thủ thỉ: “chỉ mới có vậy đã không chịu được rồi sao? trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi mà”

nó nhếch mép rồi bỏ đi

mỹ ngọc lại trợn đôi mắt đỏ hoe của mình lên gào thét: “cô cứ chờ đấy tôi nhất định không chịu thua”

trong góc khuất một chàng trai tựa lưng vào tường ánh mắt màu nâu hiện lên những tia phức tạp, tử hy đứng đó và chứng kiến hết tất cả sự việc

cậu chợt nhận ra tính cách của mỹ ngọc rất khác, nói đúng hơn là hoàn toàn thay đổi hay từ trước đến nay mỹ ngọc vẫn luôn như vậy, là do cậu u mê chấp ngộ.

Trong lòng nhen nhói cảm giác đau đớn người cậu đã từng tin tưởng thì ra bấy lâu nay luôn sống với cậu bằng chiếc mặt nạ thật hoàn hảo, tử hy cười nhạt cậu dần cảm thấy mình quá ngu ngốc và đáng phải chịu tất thảy những việc này.


/47