Trọng Sinh Hào Môn: Cô Vợ Pháp Y Đừng Hắc Hóa

Chương 1.2: Tử vong

/2109


Chương 1.2: Tử vong

Mà người đàn ông những tưởng yêu cô nhất, thực chất lại yêu Cấm Nguyệt, sau khi biết cô lên kế hoạch chạy trốn đã đích thân tống cô vào bệnh viện tâm thần, nhốt cô tám năm ở đây, chỉ vì ép cô phát điên, chờ đợi thời cơ chín muồi để móc tim.

"Cấm Bạch, sao cô ác thế, chị cô cần tim của cô, cô không cho chính là dồn chị cô vào chỗ chết." Đây là lời của người đàn ông mà cô tưởng yêu mình.

"Cấm Bạch, mày nên nhận rõ thân phận của mình, mày chẳng là gì cả, giá trị tồn tại duy nhất của mày, chính là để thay tim cho chị mày."

"Cấm Bạch, bất kể là cái gì, chị mày muốn, mày nhất định phải cho, mà thứ của chị mày thì mày không có quyền cướp đoạt, mày không đủ tư cách."

"Chúng tao cho mày sinh mạng, bảo mày đi chết mà mày còn oán hận cái gì?"

... Đây là lời của cha mẹ cô.

Tất cả đều là một câu chuyện cười.

Rõ ràng cô cũng là con gái bọn họ, cô còn tưởng mình làm không tốt nên vẫn luôn cố gắng, cố gắng học tập, kế thừa sự nghiệp của bọn họ, trở thành một pháp y xuất sắc, trở thành niềm tự hào của bọn họ, nhưng vẫn vô dụng, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nhìn tới cô.

Mỗi một lần, chào đón cô chỉ là ánh mắt ghét bỏ, bởi vì ở trong mắt bọn họ, cô không phải người, cô chỉ là nơi nuôi dưỡng trái tim giúp con gái bọn họ.

Cấm Nguyệt cướp đi tất cả của cô, đến cuối cùng còn cướp luôn cả mạng của cô.

"Hôm nay định móc tim tôi ra cấy cho chị ta sao."

Ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn Cấm Nguyệt, giọng điệu Cấm Bạch bình thản, tựa như đang bàn chuyện thời tiết hôm nay đẹp hay xấu, tự dưng khiến đáy lòng người ta run sợ.

Không biết vì sao, dưới cái nhìn ấy, Cấm Nguyệt thấy toàn thân nổi da gà, cô ta cố nén cảm giác không thoải mái, rùng mình một cái, Cấm Nguyệt ngước mắt, trong sự xinh đẹp mang theo vài phần không đành lòng, tay cầm lấy tay cô, thân thể run rẩy, mi mắt cụp xuống, tại nơi người ta không thấy, đáy mắt lại tràn ngập hưng phấn, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.

"Chuẩn bị xong cả rồi." Có mấy người bước vào từ cửa, mặc đồ phẫu thuật chỉn chu, ra hiệu với Cấm Nguyệt, rất nhanh, Cấm Nguyệt đã hiểu ý đi thay đồ, nằm ở bên kia bàn phẫu thuật .

Cấm Bạch nhếch môi cười, nhìn người đàn ông cầm dao xẻ ngực mình, đó là người mà cô từng cho rằng rất yêu mình, anh ta dùng ánh mắt cưng chiều an ủi Cấm Nguyệt, sau đó lúc chuyển sang nhìn cô với ánh mắt chán ghét, ghê tởm.

Ha ha...

Cấm Bạch nhắm mắt, trên người không tiêm thuốc tê, con dao từ từ rạch trên làn da, cảm giác đau đớn vì bị xẻ ngực mổ bụng khắc sâu vào xương tủy, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được, cảm giác trái tim bị móc ra, cha mẹ ruột của cô đứng bên, lo lắng nhìn Cấm Nguyệt được tiêm thuốc mê, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn về bên này.

Thật sự lạnh, cũng thật đau, loại đau đớn này, khiến thần trí cô vô cùng tỉnh táo, sau đó dần tan rã, cô phải chết.

Thật đúng là, không cam lòng mà, thù hận dần tích tụ trong ngực...

Lúc tia ý thức cuối cùng biến mất, Cấm Bạch thấy trong đầu xuất hiện một âm thanh.

"Tinh tinh... đã tìm được ký chủ, độ xứng đôi một trăm phần trăm."

"Hiện tại đang tiến hành ràng buộc linh hồn, ràng buộc kết thúc..."

"Ký chủ sắp tử vong, tìm kiếm thân thể tương xứng..."

"Tinh tinh... đã tìm được cơ thể mới, đang tiến hành ràng buộc..."

...

"Nói cho mày biết, đừng có giả chết với ông, đứng lên mau." Hình như có người đang quất roi lên người cô, vừa nóng rát vừa đau đớn, Cấm Bạch mở to mắt, cố nhịn cơn đau, quan sát hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh.

………


/2109