Trọng Sinh 90: Quân Tẩu Ngọt Ngào

Chương 5: Cô nhóc, thật gan dạ!

/1883


Chương 5: Cô nhóc, thật gan dạ!

Mặc dù Thẩm Hi Xuyên là đứng đầu trong đại viện hải quân, nhưng so với Lục Bắc Kiêu, rõ ràng là người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt, cậu ta nói lời hào khí như vậy, rõ ràng là đang ra vẻ ta đây trước mặt cô, khiến cô càng quyết một lòng với cậu ta.

Nếu nói che chở, là cô che chở cho cậu ta mới đúng!

Tuy kiếp trước cô là con gái ngoài giá thú của nhà họ Diệp mà ai cũng ghét trong đại viện, nhưng cô có ông nội là lão tham mưu trưởng chống lưng, ai dám động vào cô? Ngay cả Lục Bắc Trì cũng phải nhường cô ba phân!

“Thẩm Hi Xuyên, những gì tôi nói là thật, thực sự là anh Bắc Kiêu đã cứu tôi!”

Diệp Kiều nói xong, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Lục Bắc Kiêu vẫn đang hút thuốc, không nói gì: “Anh Bắc Kiêu, vừa rồi thật sự cảm ơn anh! Nếu không có anh, chắc em bị nóng chết rồi!”

Ở kiếp trước, cô đâu có bình tĩnh hòa nhã nói một lời với Lục Bắc Kiêu?!

Cô cười dịu dàng nhìn anh, lòng đầy đau đớn, có thể gặp lại anh, thật tốt!

Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên há hốc mồm một lần nữa, đồ ngốc này sợ là bị nóng đến ngốc rồi? Sao lại khách sáo với Lục Bắc Kiêu như vậy?! Không phải cô nên nhân cơ hội làm lớn một trận, để hai anh em nhà họ Lục xấu mặt sao?!

Lục Bắc Kiêu liếc nhìn cô nhóc hết sức hợp khẩu vị của anh ở trước mắt, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa, cúi đầu xuống.

“Lời cảm ơn này, không đủ thành ý……” Khi nhếch miệng cười nói, một làn khói thuốc phả vào khuôn mặt xinh đẹp to bằng bàn tay của cô.

Kiếp trước cô thấy rất phiền về việc Lục Bắc Kiêu hút thuốc, luôn làm căn phòng sạch sẽ gọn gàng bị ám khói, nhưng giờ phút này, mùi khói đó lại vô cùng dễ chịu, thân thiết, thậm chí là thân mật.

Cô hơi kiễng chân lên, dưới sự kinh ngạc của Lục Bắc Trì, Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên, cô đặt một nụ hôn lên má của Lục Bắc Kiêu!

Một nụ hôn xuất phát từ nội tâm, nếu không phải sợ lộ tẩy, cô thật sự muốn ôm chặt lấy anh, thực sự hôn anh!

Ngay cả hỗn thế ma vương Lục Bắc Kiêu cũng sững sờ, nụ hôn này như gió xuân tháng hai nhẹ lướt qua, gợn sóng mặt hồ trong lòng anh, thả thính chí mạng!

Cô nhóc, thật gan dạ, anh thích!

Cô bé này, không lẽ là đang giở trò xấu, Lục Bắc Trì định thần lại, nghĩ trong lòng.

Lý Vận cũng cho rằng Diệp Kiều đang giở trò, khẽ thả lỏng, chờ hành động tiếp theo của cô.

“Anh Bắc Kiêu, như vậy đủ thành ý chưa?” Diệp Kiều cười dịu dàng nói, nói xong, lè lưỡi với anh rồi đi về phía cửa.

“Lý Vận, Thẩm Hi Xuyên, tôi vẫn còn hơi chóng mặt, về nhà trước đây, hai người lát nữa trèo tường sân sau đi đi, chú ý đừng để bị đội cảnh vệ phát hiện!” Diệp Kiều cao giọng nói.

Chưa nói đến đội cảnh vệ, không có cô dẫn đường, đám người Lý Vận, Thẩm Hi Xuyên có thể sẽ bị đám người trong đại viện do Lục Bắc Trì cầm đầu nhấn xuống bể nước sặc chết!

Thấy Diệp Kiều đi rồi, Lý Vận vội vàng đuổi theo ra ngoài, Thẩm Hi Xuyên cũng lập tức đi theo.

“Kiều Kiều, rốt cuộc họ đã làm gì cậu? Cậu lại sợ họ như vậy!” Lý Vận đuổi theo cô, quan tâm hỏi.

Diệp Kiều bước nhanh xuống cầu thang, trong nháy mắt, họ đã ra khỏi tòa nhà, bên ngoài mặt trời chói chang, một nhóm người của đại viện này đã vây lấy nhóm người do Thẩm Hi Xuyên dẫn tới, ai cũng cầm gạch trên tay, dáng vẻ sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

Chỉ là nhìn thấy mỹ nhân đột nhiên xuất hiện, hoóc-môn tuổi trẻ không có nơi nào giải tỏa càng bồn chồn.

Diệp Kiều đi qua giữa hai nhóm người, mấy người chơi thân với Lục Bắc Trì, huýt sáo với cô, “Tiểu mỹ nhân nhà nào, sao trước đây chưa từng thấy qua?” Mặc dù tết hai bím tóc quê mùa, mặc áo phông rộng, nhưng chỉ là khuôn mặt đó, đôi chân ngọc ngà đó, tuyệt đối đá văng Diệp Trăn Trăn bông hoa số một của đại viện này ra 18 con phố!

Sao họ có thể ngờ, đây là kẻ phản đồ số một của đại viện này: Diệp Kiều!

Cô nhóc mà bọn họ nghĩ đến đều sẽ tức đến ngứa răng!

Lý Vận đi theo sau cô bị Đại Phi chặn lại, “Cô gái, hôm nay đồ nhà quê nhà họ Diệp đó không ở đây, cô đừng nghĩ tới việc rời khỏi chỗ này!”

Đồ nhà quê nhà họ Diệp đó, không phải chính là mỹ nhân vừa lướt qua trước mặt cậu ta sao!

“Kiều Kiều!” Lý Vận lập tức gọi Diệp Kiều.

Trình Đại Phi rùng mình một cái, cậu ta không sợ Diệp Kiều, mà là sợ cô gái đó quay về lại cậy thế mách lẻo!

“Dọa tôi sao? Đồ nhà quê đó ở đâu?” Trình Đại Phi không vui nói.


/1883